Diệp Huyên kéo tay Thanh Nhi đi tới trước bia đá, cả khi nhìn thấy mấy chữ “ai vào sẽ chết”, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Sau đó, cả hai đi vòng qua bia đá, tiếp tục tiến lên, nhưng đúng lúc này, bia đá lại đột nhiên rung chuyển.
Diệp Huyên quay người nhìn về phía bia đá, từ trong tấm bia có một bóng người trông tựa như quỷ hồn bất thình lình bay ra.
Nhìn thấy bóng người kia, Diệp Huyên sững sờ.
Cái bóng khàn khàn cất lời: “Một thượng thần cỏn con mà cũng dám xông vào đây, không muốn sống nữa?”
Lời vừa dứt, nó phất tay áo, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên ập về phía Diệp Huyên.
Đúng lúc này, hiện trường đột nhiên lóe lên ánh kiếm.
Xoẹt!
Cái bóng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa trán, sau đó, luồng sức mạnh cường đại đóng đinh nó vào tấm bia đá.
Cái bóng hoang mang, rồi chuyển tầm mắt về phía Thanh Nhi, giọng run run: “Ngươi, ngươi là ai…”
Thanh Nhi nắm chặt tay Diệp Huyên: “Em gái huynh ấy!”
Em gái?
Bóng người ảo ảnh nhìn về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên mỉm cười: “Em gái ta mạnh như vậy, còn người làm anh như ta… Hê hê, ông tự nghĩ đi!”
Sau đó hắn nắm tay Thanh Nhi, quay lưng rời đi.
Bóng người ảo ảnh ở phía sau lộ ra vẻ mặt cứng ngắc.
…
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên đã dẫn Thanh Nhi đi tới trước một dãy núi.
Dãy núi nằm giữa tinh không!
Dãy núi này hệt như một con rồng kích thước cực đại uốn mình trong tinh không, vô cùng hoành tráng.
Diệp Huyên nhìn xoáy vào bên trong, vẻ mặt nghiêm túc: “Thanh Nhi, có gì nguy hiểm à?”
Thanh Nhi quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười đáp: “Ta biết rồi, không có!”
Khóe miệng Thanh Nhi khẽ cong lên.
Diệp Huyên kéo tay nàng đi về phía dãy núi.
Thiên Táng Chi Địa!
Hắn muốn xem xem đây rốt cuộc là nơi như thế nào.
Chỉ cần nắm tay Thanh Nhi là giành được hết thảy mọi thứ trong thiên hạ!