Làm vậy là vì muốn cô đừng lo lắng, không cần phải chạy loạn khắp nơi.
Tuy nhiên, Dương Cẩm Tú lại vội vã xin ông cụ Lý sắp xếp máy bay để đến Lạc Thành thăm Vu Kiệt.
Đương nhiên ông cụ Lý không từ chối.
“Yên tâm đi, anh họ của em phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu”.
Mục Tiểu Vũ lên tiếng an ủi.
Cô bé rất thông minh, sau khi nhận thấy hiện tại nhà họ Lý không có hành động gì quá lớn, cô liền đoán được Vu Kiệt hẳn là không có nguy hiểm gì.
Chẳng mấy chốc, máy bay của hai người Dương Cẩm Tú đã đáp xuống sân bay Lạc Thành.
Khi hai người xuống máy bay thì bên ngoài đã có xe chờ sẵn.
Cùng lúc đó…
Ở lối ra bệnh viện.
Một bệnh nhân ngồi trên xe lăn đang tự mình lăn bánh xe để di chuyển.
Cô đội mũ, đeo khẩu trang, từ trên xuống dưới trùm kín mít.
Đối mắt kia hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, thoạt nhìn có hơi lén lút.
“Cô đang làm gì vậy?”
Thủ vệ canh cổng nhíu mày nhìn người nọ và hỏi.
Bệnh nhân kia ho sù sụ một hồi rồi nói: “Hôm nay tôi xuất viện, đang chuẩn bị rời khỏi nơi này!”
Thủ vệ quan sát một hồi cũng không thấy gì khả nghi, hơn thế nữa người này rời đi chứ không tiến vào, nên anh ta không mấy để tâm.
“Được rồi… Cô không có người nhà à?”
Thủ vệ vô thức hỏi.
Ánh mắt bệnh nhân lóe lên tia mất mát, khẽ lắc đầu.
Thủ vệ cũng là một cô nhi nên rất đồng tình với người này.
“Được rồi, sau này cố sống cho tốt, đi đi!”
Anh ta phất phất tay và nói.
Những thủ vệ bên cạnh cũng tránh sang một bên, thậm chí có người còn giúp bệnh nhân đẩy xe lăn ra ngoài.
Bọn họ cũng thấy được hai cái chân bị băng bó của bệnh nhân, còn có mùi thuốc thoang thoảng.
Mọi người đều cảm thấy người này không có gì khả nghi.
Chẳng mấy chốc, bệnh nhân đã men theo lối đi bộ ra ngoài.
Chợt, có một thủ vệ sực nhớ ra điều gì đó: “Người này… hình như còn chưa tháo thẻ tay…”
Mọi người tỏ vẻ nghi hoặc, liếc mắt nhìn nhau.
“Có lẽ là quên, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra”.
“Cũng đúng, bác sĩ và y tá đã quên, bệnh nhân này cũng quên, dù sao thì nhân vật chính ở bệnh viện hiện tại không phải bọn họ”.