Ông sống chết níu chặt lấy thành giường, gân xanh cũng gồ lên.
Đã mấy năm không được gặp đứt con ruột thịt, vậy mà nó lại chết, ngay lúc mình hôn mê bất tỉnh.
Ông không thể chịu đựng nổi, trong lòng càng thêm đau khổ muôn phần.
Vu Kiệt thở dài thườn thượt: “Chuyện này đã điều tra rõ ràng rồi, không phải là tự sát, mà là có nguyên nhân khác”.
“Là cái gì?”
Ngô Lãnh vội vàng hỏi.
Ngô Tiểu Phàm và Lưu Hổ đồng loạt phóng ánh mắt rực lửa mong chờ về phía Vu Kiệt.
Bọn họ vẫn luôn canh cánh không yên, sự thật rốt cuộc là gì?
Vu Kiệt cũng không nề hà, kể lại mọi chuyện không sót chi tiết nào.
Bao gồm cả chuyện Hứa Thu và tình nhân của cô ta.
Tất cả mọi chuyện đều được kể ra rõ ràng minh bạch.
Ngô Lãnh có cảm giác mình sắp gục ngã nhưng vẫn cố gắng giữ vững để nghe cho hết.
Thân người ông run lên: “Đều là vì tiền sao, cho nên Hứa Long mới giết anh rể nó?”
Vu Kiệt gật đầu, không bình luận gì thêm.
Lúc này trong phòng bệnh đều ngập tràn không khí đau buồn.
Vì tiền, ngay cả mạng người cũng không tiếc.
Thứ tiền này có thể cầm chắc trong tay ư?
Gã thanh niên quê mùa cục mịch Lưu Hổ đứng đờ ra một góc, hắn nào đã từng nếm trải chuyện như vậy?
“Con trai tôi thật đáng thương, lúc đó một lòng nhất quyết muốn cưới người phụ nữ kia, nhưng lại vì người phụ nữ đó mà chết!”
“Vả lại nó muốn có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng không còn cơ hội để trải qua nữa”.
Hai mắt Ngô Lãnh đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong đôi mắt già nua ấy, toàn là sự đau buồn đối với thế giới này.
Ông ta hơi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Dường như là đang nhớ lại những chuyện trước kia.
Cả người bỗng trở nên rất cô đơn.
“Ông ấy cưới vợ mới, vợ mới còn có con riêng, ông ấy vì những người đó mà bỏ rơi cháu”.
“Cuối cùng lại bị giết trong chính căn biệt thự tặng cho cháu, sao ông ấy lại ngốc như vậy chứ!”