Nói xong, hốc cây dường như sống lại, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn lấp kín.
Vẻ mặt Trâu Khải vô cùng kinh ngạc, hắn ta vội xem xét tu vi và khí tức của mình, cả người đều đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hắn ta nhịn không được nhảy dựng lên, vui mừng chạy trở về.
“Có thực lực như vậy, muốn giết tên ma đầu kia chẳng phải rất dễ dàng sao? Ha ha ha!”
“Trâu Khải này sắp nổi danh khắp võ giới rồi!”
Liễu Diệp Tông.
Một luồng thiên địa pháp tắc xuất hiện ở vị trí 300 mét dưới mặt đất.
Sau đó rơi vào người một đệ tử.
Đệ tử nọ hít sâu một hơi, có hơi kinh ngạc.
“Tôi… tu vi của tôi…”
Đồng tử hắn ta đột nhiên ro rút lại, quả thật hắn ta chưa từng nghĩ chuyện này lại xảy ra đối với mình.
“Hiện tại mi đã có sức đánh một trận với ma đầu, cố gắng tu luyện, chẳng mấy chốc sẽ được phong Thánh!”
Một âm thanh xa xăm mà âm vang phát ra từ dưới mặt đất, phút chốc tiến thẳng vào tim Lưu Diệu Minh.
Hắn ta lập tức cúi lạy, hô: “Cẩn tuân pháp chỉ!”
Bắc Thối Môn.
Tiền Kiều Thanh quỳ gối trước một pho tượng.
Pho tượng này dường như sống lại, mở hai mắt ra.
Hiển nhiên, đây là một người phong Vương bế quan trong một pho tượng.
Ông ta nhận lấy sự cung phụng cao nhất của Bắc Thối Môn, hòng tránh né thiên kiếp.
Lúc này, Tiền Kiều Thanh cũng đưa đến cho người phong Vương kia một bức ảnh cùng một phong thư, và chờ đợi kết quả.
Pho tượng chuyển động.
Vị đạo sĩ tam thanh trong pho tượng kia vung tay đánh một luồng thiên địa pháp tắc xuống người Tiền Kiều Thanh.
“Diệt ma!”
Thái Cực Kiếm Tông.
Hang động phía sau núi có một cái lồng chim ẩn sâu trong đầm nước.
Đạo sĩ Trương Như Bắc vốn đang chờ đợi pháp chỉ thì đột nhiên cảm nhận được một luồng thiên địa pháp tắc giáng xuống.
Hắn ta lập tức bừng tỉnh, vô cùng kinh ngạc quan sát sự thay đổi trên thân thể mình.
Khí tức tăng vọt khiến ta ta không dám tin.
Ngay lúc này, một âm thanh khoáng đạt vang lên từ trong đầm nước.