Một khẩu súng bắn tỉa được đặt xuống bàn.
Khẩu súng bắn tỉa này có lớp vỏ kim loại sáng bóng, vừa âm u, vừa lạnh lẽo.
Nó rất lớn, nhất là lúc này, họng súng đang chỉa thẳng vào đám người kia, khiến cả bọn giật mình kinh hãi.
Phút chốc, không ai dám lên tiếng.
Sự im lặng bao trùm không gian xung quanh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ.
Đám người đẹp đồng loạt ngậm miệng.
Từng khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên trắng bệch, môi không ngừng run lên.
Mắt của bọn họ đã ngân ngấn nước.
Từ trước đến nay, bọn họ đã khi nào gặp phải tình huống như vậy, và cả… thứ vũ khí này!
Trong đầu bọn họ lúc này chỉ có một suy nghĩ.
Rốt cuộc người này là ai?
Sao lại có súng?
Hơn thế nữa, khẩu súng kia thoạt nhìn rất đáng sợ.
Đúng lúc này, Vu Kiệt từ từ nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh.
“Không nói nữa à?”
Không ai đáp lời anh.
Tuy nhiên bọn họ đã dùng hành động để trả lời, không dám nói.
Vu Kiệt liếc mắt nhìn mọi người rồi nói: “Nếu vậy thì đến phiên tôi nói!”
Anh lập tức quay sang nhìn Thượng Quan Bắc, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Giọng anh rét lạnh: “Thượng Quan Bắc, ân oán của tao với mày đã sớm rối như tơ vò, tao còn nhớ trước đó tao đã cảnh cáo mày, nếu còn có lần sau thì tự gánh lấy hậu quả!”
Tim Thượng Quan Bắc run bần bật, trong đầu hắn ta lập tức vụt qua ký ức lúc trước.
Tim hắn ta đập mỗi lúc một nhanh hơn, thậm chí có cảm giác như sắp vọt lên đến cổ họng.
“Mày, mày đang nói gì? Tao không biết!”
Thượng Quan Bắc giả vờ không biết, lắc đầu nói.