Hô hấp của Thượng Quan Phiệt trở nên gấp gáp, nhất thời không kịp thở.
Tóc của ông ta vốn vẫn còn vài khoảng đen.
Ấy vậy nhưng ngay lúc này, mắt thường cũng có thể nhìn thấy chúng bạc trắng.
Còn vẻ mặt lại trở nên mờ mịt, hoang mang.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta già hẳn đi hơn mười tuổi.
Ông ta uể oải nhúc nhích chân, cố gắng chống đỡ thân thể già nua, mệt nhọc gượng đứng lên.
Ông ta không dám nhìn vào vầng dương chói mắt trên cao nữa.
Sau lưng, người quản gia già vẫn không rời mắt khỏi ông ta, nếu như ông ta xảy ra chuyện gì, quản gia phải bước qua cấp cứu ngay trước đã.
Ít nhất cũng không thể chết tại nhà họ Lý được.
Quản gia cũng rất hiểu suy nghĩ của gia chủ nhà họ Thượng Quan.
Có nói trắng ra cũng chỉ có thể nói là, tự làm tự chịu.
Thượng Quan Phiệt chậm chạp nhấc chân, bước về phía trước.
Giờ phút này ông ta thèm được dừng bước nghỉ ngơi biết bao nhiêu.
Thế nhưng hiện thực lại nói với ông ta rằng, nếu nhà Thượng Quan không có ông ta, vậy thì sẽ thật sự mất tất cả!
Con hư tại mẹ, người lớn phải gánh trách nhiệm lớn nhất!
Bỗng nhiên Thượng Quan Phiệt dừng bước, nhìn đường đi ra ngoài, ông ta nghiến chặtrăng.
Cuối cùng, ông ta cũng hạ một quyết tâm, xuất phát từ lợi ích gia tộc.
“Đã làm phiền rồi”.
Giọng nói của Thượng Quan Phiệt trầm khàn yếu ớt.
Sau cùng, ông ta rời khỏi đó.
Lúc này, Dương Cẩm Tú đã thức dậy từ lâu, rửa mặt thay quần áo, ăn sáng cùng Vu Kiệt.
Trịnh Long đã được Vu Kiệt phái ra ngoài, giải quyết chuyện mấy nữ tiếp viên hàng không.
Chuyện này không đáng kể, Vu Kiệt cũng thoải mái nhắc tới lúc trò chuyện với Dương Cẩm Tú trên bàn ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!