Tiếng nổ mạnh lần nữa vang lên, dư chấn lan ra, quét ngang toàn bộ sảnh.
Đặc biệt là trần nhà vốn được làm bằng băng, hiện tại đã bị chấn thành bột mịn, bốc hơi, tiêu tán giữa không trung.
“Phụt!”
Long Ẩn phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, khó có thể hình dung được. Ông ta nói: “Mày lại có thể phá hủy đại đạo của tao!”
Phong Thanh Dương nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu nhìn Long Ẩn rồi lắc đầu.
“Không rõ!”
“Tao chỉ biết, dù có là rồng hay là sâu bọ thì đều là súc sinh mà thôi!”
“Nếu đã như vậy, cứ đánh vào bảy tấc của mày là được. Thực tế đã chứng minh tao đúng, mày quả nhiên là súc sinh!”
Ông ta nói rất bình tĩnh, cũng không tỏ vẻ đắc ý vì điều đó.
Mục đích của ông ta là chém giết, không có gì để phấn khích, chỉ dùng hết sức thức hiện điều mình muốn mà thôi.
“Không ngờ người của Chí Nam Quan Hải cũng mồm mép như vậy!”, giọng Tiên Hạc lạnh như băng, lên tiếng châm chọc.
“Không, tao thích động thủ hơn động khẩu!”
Phong Thanh Dương nói một cách nghiêm túc.
Tiên Hạc híp mắt nói: “Tao sẽ chăm sóc mày!”
“Ông nhớ cẩn thận! Tên này… rất mạnh!”
Long Ẩn bên cạnh ngượng ngùng nói.
Tiên Hạc lạnh lùng liếc nhìn Long Ẩn, lộ vẻ bất mãn.
Ông ta biết rất rõ thực lực của Long Ẩn, nhưng vừa rồi, người này lại bị Phong Thanh Dương áp chế, thử hỏi sao ông ta không khiếp sợ cho được?
Một kẻ vừa mới đột phá cảnh giới phong Thánh rốt cuộc có đại đạo như thế nào mà có thể gây thương tổn cho Long Ẩn – cường giả đã bước vào phong Thánh nhiều năm.
Có cảm giác như… bất cần.
Tiên Hạc từ từ tiến lên, dưới chân giẫm lên vụn băng phát ra âm thanh giòn tan.
Lúc này, sảnh hội nghị chỉ còn một màu trắng xóa, bông tuyết lả tả rơi khắp nơi.
Mỗi một bước của Tiên Hạc khiến cho bông tuyết xung quanh cũng ngừng rơi, sau đó bị hòa tan, tạo thành vô số băng châm li ti.
“Tao không ngu như ông ta!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!