“Nhưng cho dù có chút thực lực thì sao chứ, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi, lỡ có xui xẻo đánh không lại thì chúng ta cùng xông lên đánh hội đồng chẳng lẽ không thắng?”
“Đúng đó, chúng ta đông như vậy, đao kiếm lại không có mắt, có chết cũng ai biết đấy là đâu!”
Sắc mặt ai nấy phấn khởi lạ thường, mọi người tràn trề hy vọng.
Những đôi mắt tràn đầy sát ý cũng không ngừng quét ngang quét dọc khắp người Vu Kiệt.
Ngay lúc đó.
Vu Kiệt bước tới trước mặt La Chí Cường: “Đừng lo, bọn chúng không trở mình nổi trong cơn sóng gió này đâu”.
La Chí Cường gật đầu, nhưng cũng chưa hết lo, liền nhắc nhở: “Đám người Yamguchi này chắc chắn sẽ hạ độc thủ, cậu nhất định phải cẩn thận”.
“Hai người lúc trước, một bị vôi bột hắt trúng làm mù hai mắt, một bị ám khí tẩm độc gây thương tích, đây không phải chuyện nhỏ đâu!”
Vu Kiệt điềm nhiên cười: “Không sao đâu, đừng lo, chỉ là một trò hề thôi, chẳng ảnh hưởng gì cả”.
Anh hiểu rất rõ, kẻ mạnh thực sự sẽ sử dụng những chiêu trò bẩn thỉu này ư?
Ít nhất Vu Kiệt sẽ không như thế, thay vào đó anh sẽ chọn cách thức phù hợp nhất để hạ gục đối phương một cách triệt để!
Anh từ tốn quay lại, nhìn về phía người của Thượng Võ đường.
“Thưa mọi người, Thượng Võ đường chúng ta được mở ra vì mục đích truyền bá võ thuật Hoa Hạ, là một người dân Hoa Hạ, chúng ta không thể bàng quan, mặc kệ đám người này lộng hành ngang ngược, phá hủy an ninh và phẩm hạnh của người học võ, giết hại đồng bào của chúng ta!”
“Mọi người yên tâm, mối thù ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Vu Kiệt dõng dạc.
Vừa dứt lời, mọi người trong Thượng Võ đường đều cảm thấy tinh thần sôi sục, ánh mắt căm phẫn nhìn trừng trừng tổ chức Yamaguchi.
Ánh mắt Dương Cẩm Tú như chứa cả ngàn vì sao trong đó, cảm thấy trên người Vu Kiệt như tỏa ra ánh sáng chói mắt của nhân vật chính trong một bộ phim điện ảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!