Đội an ninh.
Lúc này, Vu Kiệt đang bị dẫn đến nhà tù, đi ngang qua rất nhiều phòng giam giữ tù nhân.
Tuy nhiên, Vu Kiệt không bị đưa đến một phòng nào cả.
Khi họ đến một cửa phòng giam khá xa, một người của đội an ninh mới lấy ra chìa khóa và mở cửa.
“Vào trong đi!”
Người này nói.
Vu Kiệt không trả lời, bước vào với đôi tay bị còng.
Phòng giam này không có ai khác.
Chỉ có hai người đi cùng bước vào, nhặt sợi dây xích từ dưới đất lên, khóa chân anh lại.
Như vậy có thể đảm bảo anh không thể rời khỏi đây.
Đầu kia của sợi xích cắm sâu vào bức tường làm bằng xi măng.
Khi cánh cửa đóng lại, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Hoàn cảnh tối tăm và ẩm ướt, chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ lọt vào chút ánh sáng mặt trời.
Bốn bức tường đều được làm bằng xi măng cùng sắt thép, vô cùng kiên cố.
Ngoài ra còn có một chiếc giường nhỏ, đến đệm nằm cũng không có.
Vu Kiệt không để ý, trực tiếp ngồi xuống và bắt đầu chờ đợi.
Anh đợi rất lâu nhưng không thấy người thẩm vấn đến.
Giống như anh đang chờ đợi điều gì đó.
Trong tòa nhà cao nhất của đội an ninh.
Tầng cao nhất.
Đội trưởng đội an ninh Daisuke Kurosaka với vẻ mặt u ám, cầm điện thoại trên tay.
Ông ta nắm chặt điện thoại, sau đó đột ngột cúp máy.
Daisuke Kurosaka nghiến răng, thuận tay cầm cốc nước trên bàn, trực tiếp ném thẳng xuống đất.
“Choang!”
Chiếc cốc lập tức vỡ vụn, nước bên trong cũng rất nhanh làm ướt mặt đất.
“Tập đoàn Long Viêm là cái thá gì? Lửa sắp cháy đến đít rồi, không nghĩ cách tự bảo vệ mình, còn muốn bảo lãnh phạm nhân?”
“Đó chính là kẻ đánh gãy chân của thiếu gia Yamaguchi đó, sao họ dám mở miệng mà yêu cầu cơ chứ?”
“Còn dám uy hiếp ta, mẹ kiếp! Các người tưởng mình là ai?”
“Dám gây rắc rối cho thiếu gia Yamaguchi, còn muốn sống sót sao?”
“Nếu bây giờ mình thả hắn ra, mình còn đường sống không?”
Daisuke Kurosaka không ngừng mỉa mai, khuôn mặt lộ ra vẻ hung dữ đáng sợ.
Trong đôi mắt ấy, không ngừng toát ra từng trận hàn ý.
“Cũng không suy nghĩ xem bản thân mình mấy cân mấy nạng, dám uy hiếp mình?”
“Đợi tổ chức Yamaguchi bóp chết tập đoàn Long Viêm, ta sẽ giam hết đám các người vào nhà giam”.
“Sau khi chuyện này kết thúc, những lợi ích mà tổ chức Yamaguchi đã hứa cho mình, nhất định sẽ không ít!”
“Đến lúc đó mình sẽ xưa đâu bằng nay, ha ha ha...”
Daisuke Kurosaka đã bắt đầu tưởng tượng ra, tương lai mình đối phó với đám người này như thế nào.
Lúc này, một cấp dưới gõ cửa bước vào, báo cáo tình hình.
“Đội trưởng, người kia đã bị nhốt theo chỉ thị của ông, không tiến hành thẩm vấn!”
Cấp dưới báo cáo.
“Ừm!”
Daisuke Kurosaka gật đầu nói: “Rất tốt, hắn ta không phản kháng chứ?”
Cấp dưới này sửng sốt một chút, sau đó nói: “Không ạ, rất yên tĩnh, đặc biệt trung thực. Không thể tin được người như vậy đã đánh bị thương hơn 30 người tổ chức Yamaguchi, thật quá khó tin!”
“Hừ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!