Chương 169: Lấy danh nghĩa cá nhân
Lúc này, Tưởng Mộng Mộng và Chu Mặc Hàm đều nhận ra một chuyện, cậu cả nhà họ Lâm, cậu chủ Lâm mà bọn họ săn đón, căn bản không phải cậu chủ đến từ thủ đô tối hôm qua nhờ vào quan hệ với ông Lý Hoà để mua vé!
Anh ta… chỉ là mượn cớ nhà họ Hoa đầu tư buổi hòa nhạc, đến tìm cô ta chơi bời, thậm chí là…
Mà Vu Kiệt, cái người bị bọn họ coi thường, khôn coi ra gì, thân phận của anh ấy, mới là cái mà bọn họ mỏi mắt mong chờ!
Ngoài ra, Tưởng Mộng Mộng còn từ miệng thư kí biết được, ông Lý Hòa kia sở dĩ đồng ý sử dụng mối quan hệ của mình, là bởi vì Vu Kiệt là cháu trai của ông ta!
Điều đó nói lên cái gì?
Thật khiến cho người ta phải suy ngẫm!
Mỗi lời Vu Kiệt nói, mỗi ánh mắt, mỗi hành động, đều có thể làm cho một ngôi sao lớn mất đi danh tiếng, địa vị, mà cũng có thể làm cho một diễn viên nhỏ lập tức có được những nguồn tài nguyên dồi dào!
Thân phận của Vu Kiệt, không cần phải hỏi, là hoàng tử của giới giải trí.
Hai người bọn họ, tại sao lại khiêu khích một người con trai quê mùa mọi mặt đều có vẻ bình thường này chứ?
Đó căn bản chính là một nhân vật lớn!
Nghĩ đến truyền thuyết được lan truyền trong giới giải trí, ông Lý Hòa này rất có thể đến từ gia tộc thần bí kia, tim Tưởng Mộng Mộng lạnh đi, nếu vì chuyện này, Vu Kiệt tìm bọn họ tính sổ, thì phải làm sao?
Đừng nói đến sự nghiệp diễn xuất và tiền đồ trong giới giải trí, đến mạng sống cũng có thể khó mà giữ được.
Tưởng Mộng Mộng hoảng sợ!
Chu Mặc Hàm cũng hoang mang!
“Làm sao đây? Làm sao đây? Chị Tưởng, chuyện này… Có phải em đã sai rồi không, có phải em đã tự rước họa vào thân…”
“Em nói xem!”, Tưởng Mộng Mộng hận không thể đánh chết cô ta, tại sao khi ánh đèn chiếu vào trên người Vu Kiệt lại không kiểm tra xem đó là vị trí như thế nào?
“Em…em…em không muốn phải kết thúc như thế này, chị Tưởng, chị giúp em đi, giúp em đi có được không?”, sự độc ác ban đầu hoàn toàn biến mất, trên mặt Chu Mặc Hàm, chỉ còn lại nỗi hoảng sợ tột độ!
Cô ta thật sự sợ rồi.
“Chị không biết!”, Tưởng Mộng Mộng lắc lắc đầu, đây là lời nói thật của cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là một người quản lý của một công ty quản lí, cho dù có chút tiếng tăm, nói đến cùng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không quyền không thế, làm sao có thể so sánh với nhân vật lớn như Lý Hòa!
Nghĩ rồi, cô ta lại nói: “Dù sao bây giờ không thể sai càng thêm sai, chuyện xảy ra ngày hôm nay, cậu chủ Lâm kia còn có cậu chủ Hoa nhất định sẽ dùng những mối quan hệ đặc biệt để gây phiền toái cho Vu Kiệt, bọn họ làm thế nào, không liên quan đến chúng ta. Nếu như có người đến hỏi, nhất định không được vu oan cho cậu Vu, cho dù phải nói xấu chính bản thân mình cũng không thể để cậu Vu trách tội được!”
“Nói ra sự thật sao?”, theo như Chu Mặc Hàm, sự thật, chính là Vu Kiệt không hề làm sai bất cứ việc gì!
Là cô ta đã vu khống Vu Kiệt!
Cô ta đã bịa chuyện nói dối!
Cô ta thậm chí còn bao che cho cậu chủ Lâm và Hoa Nhiên đánh người tại buổi hòa nhạc.
Mà ý của Tưởng Mộng Mộng chính là bắt cô ta vào lúc cần thiết thì phải đứng về phía Vu Kiệt, bán đứng bọn họ!
“Em nói xem?”, Tưởng Mộng Mộng hỏi lại.
“Em, em biết rồi, chị yên tâm!”
“Được, vậy em chuẩn bị đi, chị đoán, không lâu nữa sẽ có người đến hỏi đấy!”
“Vâng…Vâng…”
…
…
Sau khi đưa Dương Cẩm Tú vào bệnh viện, bác sĩ đã nhanh chóng sơ cứu vết thương, có một chút chấn động nhẹ, vẫn may, không gây tổn thương lớn đến não, chỉ là theo lời dặn của bác sĩ, cần phải nằm viện một tuần, ở lại bệnh viện để quan sát thêm, tránh để lại di chứng.
Đương nhiên, sau khi đến bệnh viện, tất cả mọi thủ tục đều do Trịnh Long đi làm, sau khi vào phòng bệnh, vẻ mặt Vu Kiệt trở nên trầm trọng.
“Cẩm Tú, mấy ngày sắp tới có thể anh sẽ không ở bên cạnh em được, em…”
Vu Kiệt chân thành và tha thiết!
Dương Cẩm Tú cười: “Vu Kiệt, chắc chắn là anh có chuyện gì đó cực kì quan trọng, bắt buộc phải làm đúng không!”
“Uh!”, Vu Kiệt không giấu cô.
“Em biết mà, chẳng trách khi nãy ở nhà hát, anh nhận được tin nhắn, liền trông như người mất hồn vậy, anh không cần lo lắng cho em đâu, đi làm việc của anh đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, hơn nữa, không phải còn có Trịnh Long ở đây sao?”
Dương Cẩm Tú vẻ mặt nhẹ nhàng nói, cô không muốn vì mình mà Vu Kiệt phải chịu áp lực quá lớn.
Xem ra tất cả những chuyện vừa mới xảy ra ban nãy, là một người tinh tế cô có thể nhận ra, Vu Kiệt thật sự có việc vô cùng quan trọng khẩn cấp phải làm!
Nghe thấy lời này, Vu Kiệt cúi đầu, trong lòng nảy sinh cảm giác áy náy, anh đứng dậy, kề sát, hôn nhẹ lên trán Dương Cẩm Tú!
“Ở bệnh viện ngoan ngoãn đợi anh về, yên tâm đi, không mất quá nhiều thời gian đâu!”
Nói xong, Vu Kiệt quay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Để lại Dương Cẩm Tú trong phòng bệnh, khuôn mặt ửng hồng, chưa kịp phản ứng lại, cô sờ sờ trán của mình, nở một nụ cười xấu hổ.
Cô sẽ đợi Vu Kiệt trở lại.
Ra khỏi phòng bệnh, Vu Kiệt đi đến một hành lang yên tĩnh, nhanh chóng lấy ra điện thoại.
Ba phút sau, điện thoại reo chuông, bên kia truyền đến một giọng nói mệt mỏi và buồn bã!
“Vu Kiệt à…”
“Đại ca!”, Vu Kiệt nắm chặt tay, tiếng kêu rắc rắc vang lên.
“Tin tức kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nhìn thấy rồi…” người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng làm việc, cởi xuống chiếc mũ màu xanh quân đội, ánh mắt đỏ hồng.
“Em xin được quay về đội!”
Một giây sau, Vu Kiệt trầm giọng nói ra quyết định muộn màng sau năm năm.
Anh muốn quay trở lại!
Nhân danh Lang Vương, thề không đội trời chung với kẻ địch, giành thi thể của đồng đội từ sự sỉ nhục mang về!
Trở về đội!
Mà người đàn ông trung niên, thời khắc nghe thấy Vu Kiệt nói “về đội”, liền sững sờ!
Ông ta đang do dự!
Nếu là trước kia, ông ta sẽ không do dự mà lập tức thu xếp các thủ tục cần thiết, đem người duy nhất được mệnh danh Lang Vương này quay trở lại đội, nhưng mà bây giờ, ông ta không dám!
Có ba nguyên nhân!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!