Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đệ Nhất Lang Vương -Vu Kiệt

Chương 322: Một người làm quan, cả họ được nhờ

Trong một nhà hàng, một người con trai bị đè trên đất, còn những người đàn ông xung quanh đang hung hăng đánh đập.

Người con trai khắp miệng toàn là máu, trên người cũng không đếm nổi những vết chân giẫm, lúc này hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

“Vu Quý! Ông cưỡng ép thu phí bảo vệ, đồ chó chết như ông có ngày sẽ gặp quả báo”, người bị đè đánh trên đất lớn tiếng quát.

Hắn là ông chủ của nhà hàng này, thời gian dài bị trưởng thôn của thôn Vu Gia bắt nộp phí bảo vệ, mặc dù phẫn nộ nhưng không dám nói gì. Lần này thật sự không thể chịu nổi nữa, nhưng không ngờ lại bị tên khốn kiếp đó gọi người đè trên đất đánh đập.

Vu Quý nghe thấy lời này thì ánh mắt sắc bén quét nhìn lại, hếch cằm lên nói: “Các người không ăn cơm sao? Sao ra tay nhẹ thế?”

Câu nói mặc dù nhẹ nhàng nhưng đám người kia nghe thì như sét đánh bên tai, lập tức ra tay mạnh hơn…

Vu Quý thì có hứng thú nhìn về phía ông chủ nhà hàng bị đánh kia. Đối với gã mà nói, nhìn người khác bị đánh thì gã lại thấy dễ chịu vô cùng.

“Ting, ting, ting”, đột nhiên điện thoại của Vu Quý vang lên.

Gã chau mày lại, ai lại gọi quấy rầy gã vào lúc này thế?

Lấy điện thoại ra nhìn tên trên màn hình thì gã thấy nhẹ nhõm hơn. Hóa ra là đứa cháu cưng chiều nhất của mình- Vu Bưu gọi đến.

Bố mẹ Vu Bưu chết hết, từ nhỏ hắn ta đã ở bên cạnh Vu Quý. Vu Quý không có con nên coi Vu Bưu như con đẻ của mình.

“Alo? A Bưu! Có chuyện gì thế?”

Không ngờ, Vu Bưu trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng gấp gáp, thậm chí có chút hoảng sợ.

“Chú ơi… Chú… Mau cứu cháu với…”.

“Lão què đưa người tới, chính là cái nhà khốn kiếp đến tận nhà chúng ta đòi tiền đòi đất đó”.

“Thằng khốn Vu Kiệt, nó… Nó còn đánh gãy chân cháu… Chú ơi…”.

Vu Bưu trong điện thoại khóc lóc kêu cha gọi mẹ khiến tim Vu Quý như thắt lại. Nghe nói Vu Bưu bị đánh gãy chân, Vu Quý trợn trừng hai mắt, đứng phắt dậy.

“Cái gì? Kẻ nào làm? Vu Kiệt là thằng nào. Sao… Nó dám?”, nhất thời Vu Quý vẫn chưa phản ứng lại. Ở thôn Vu Gia, gã là nhân vật lớn nói một là một, dân làng khi nhìn thấy gã đều phải đi đường vòng nữa cơ mà. Nhưng…

Tên Vu Kiệt này… Lại không coi gã ra gì.

Gã lẩm bẩm, đồ chó chết dám đánh gãy chân của cháu yêu tao?

“A Bưu! Đám người chú gọi đến bảo vệ cháu đâu? Chúng đã làm cái gì vậy?”, Vu Quý phẫn nộ cực điểm.

“Chú à… Mau đến cứu cháu… Cháu đau lắm… Thằng đó giỏi lắm, phá nát sân nhà của cháu rồi…”.

“Tút!”

“A Bưu! A Bưu!”, Vu Quý vẫn chưa nói xong thì đầu dây bên kia cúp luôn.

Một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu gã, gã sợ cháu mình sẽ gặp chuyện gì bất trắc.

“Người đâu, người đâu! Mau đến thôn Vu Gia ngay!”, Vu Quý nổi hết gân xanh trên trán, lớn tiếng quát, trong mắt đều là lửa giận.

“Vu Hải! Lão què đó là cái thá gì? Còn dám gọi người đến báo thù ư? Tưởng thằng này mấy năm nay sống uổng thế hả? Tôi sẽ cho tất cả các người nhìn thấy, kẻ nào dám động đến A Bưu thì tôi sẽ cho kẻ đó chết”.

Tầm chiều… Là lúc ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu rọi đến từng góc tối của thôn Vu Gia.

Thoạt nhìn thôn Vu Gia này không có gì tối tăm.

Trên con đường mòn đầy bụi bặm, đám đông cùng đi về một hướng. Không ai nói gì, không khí như chết lặng.

Đám dân làng mệt mỏi làm việc cả buổi sáng, đáng ra lúc này phải ở nhà ngủ trưa. Nhưng lúc này, họ đều phải bật dậy uể oải đi về phía nhà họ Vu, phía nhà của Vu Bưu…

“Haiz! Sao anh em nhà họ Vu lại quay về rồi?”

“Sao họ còn đi dây vào tên ác bá như Vu Bưu làm gì? Chẳng phải là tự tìm cái chết sao?”

“Sao họ lại xốc nổi thế… Sao lại làm thế?”

“Chẳng phải làm như này là liên lụy đến chúng ta sao?”

“Két, két”, cửa lớn nhà Vu Bưu chầm chậm mở ra. Một người với ánh mắt lo lắng và né tránh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi vào.

Vu Kiệt nghiêng người nhìn, lúc này bên ngoài cửa lớn có rất nhiều dân làng đi vào.

Chỉ có điều, trên mặt của những người này đều với vẻ sợ hãi, ai nấy đều lo lắng không dám lên trước.

Do phía sau quá đông người nên người bước vào đầu tiên phải đi sát vào phía sân.

Vu Kiệt nheo mắt nhìn, tự hỏi sao đám người này lại vào đây?

Là vào lấy lại công bằng và cũng đòi tiền sao?

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của họ… Lẽ nào họ bị người ta ép?

Vu Kiệt đang nghi ngờ thì Vu Sơn ánh mắt sắc bén nhận ra rất nhiều người cùng quê của mình.

“A Thổ! Anh Tử! A Thủy! Hổ Tử!”, Vu Sơn vui mừng gọi tên họ rồi vẫy tay chạy lại.

Đám người này đều là bạn thời thơ ấu với Vu Sơn, cũng trạc tuổi anh ta.

Chỉ có điều, sau khi Vu Sơn lên đại học thì dần dần cũng mất liên lạc với họ. Thật không ngờ lại gặp ở đây và trong hoàn cảnh này.

Nhưng điều khiến Vu Sơn bất ngờ chính là, anh ta vừa lên trước, đừng nói là đám bạn chơi hồi nhỏ này mà ngay cả những cô chú, thậm chí là trẻ nhỏ khi nhìn thấy anh ra cũng đều lùi về sau mà không dám đến gần. Trên mặt họ đều với vẻ sợ hãi.

Cảnh tượng này giống như trong thế giới động vật, nhóm nhuyễn thể không dám động vào cá voi xanh khổng lồ vậy, đúng là nực cười.

“Mọi người… Mọi người không nhận ra tôi nữa sao? Tôi là Vu Sơn này!”, Vu Sơn giơ tay ra mà có chút ngượng ngùng. Anh ta sốt sắng gọi mọi người đang né tránh mình.

“Mọi người làm sao vậy? Rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Làm sao à? Cái này phải hỏi lại các người mới đúng”, đúng là chưa thấy người đã thấy tiếng.

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía cổng. Giọng nói này khiến tất cả dân làng chấn động đều chạy vào trong sân.

Vu Kiệt nhìn phản ứng của dân làng thì lúc này anh chau mày lại. Anh bảo vệ bên cạnh chú Hải rồi nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một tên đầu trọc dáng người thô kệch, trên cổ đeo vòng vàng, đầu bóng loáng.

 

Gã nghênh ngang đi vào, quét nhìn người dân đang run rẩy rồi nhìn Vu Sơn với vẻ mặt kinh ngạc. Cuối cùng, ánh mắt của gã dừng lại ở Vu Kiệt đang chắn phía trước Vu Hải.

Vu Quý nheo một mắt lại. Lúc gã và Vu Kiệt nhìn thẳng vào nhau, gã bất giác thấy run rẩy, mặc dù hôm nay trời nắng to nhưng vẫn lạnh run vì sợ.

Nhưng có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi, sao phải sợ một thằng ranh này?

“Chú… Chú ơi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận