Chương 386: Kết cục (3)
Trong tòa cao ốc của tập đoàn Hoa Mỹ, trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.
Lúc này đã là tám giờ tối, màn đêm tối đen đã bao trùm khắp nơi, chỉ còn lại ánh trăng và ánh sáng của những vì sao lấp lánh đan xen chiếu rọi xuống thành phố này.
Trong lúc hội thương nghiệp Vạn Hải đang hỗn loạn thì cũng là lúc các báo đài tranh nhau đưa tin.
Trong một nơi xa hoa khác ở thành phố Giang Thành, trong tầng cao của tòa cao ốc tập đoàn Hoa Mỹ, một văn phòng diện tích lớn vẫn đang sáng đèn.
Lâm Nhã, chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ đang ngồi trước bàn, một tay sờ lên trán, một tay lật xem tài liệu các khoản thu chi gần đây của tập đoàn.
Ngày hôm nay Lâm Nhã cảm thấy mình cứ như con quay làm việc không ngừng từ lúc xuống máy bay đến Giang Thành. Không phải tập đoàn Hoa Mỹ của cô ta xảy ra chuyện mà vì giải quyết việc liên quan đến hội thương nghiệp Vạn Hải đối đầu với Vu Kiệt trước đó.
Từ buối sáng mình mở cuộc họp báo nói sẽ trợ giúp tập đoàn Đổng Thị năm tỷ. Vậy mà không ngờ Lý Giang Đào lại nhanh tay như vậy, trong lúc năm tỷ đang chuyển giao thì ông ta đã thu mua lại lượng lớn cổ phần của tập đoàn Đổng Thị.
Nhưng cũng may, đó chỉ là cổ phần rỗng.
Chỉ là cổ phần không có thực quyền. Đến lúc đó, đợi Lý Giang Đào chịu tội ngồi tù, ván đã đóng thuyền thì chắc chắn cổ phần sẽ được thu về.
Lâm Nhã cầm cốc café lên, nhấp một ngụm rồi đặt trên bàn.
Bên cạnh cốc café có tập tài liệu với tên là ‘Văn bản quyết định cổ phần rỗng của hội thương nghiệp Vạn Hải’.
Sau đó Lâm Nhã đứng lên đi đến trước cửa sổ, hai tay chắp trước ngực, nhìn xe cộ đi lại bên dưới.
“Két, két!”, cửa văn phòng mở ra. Trợ lý Trần chạy vào, đi đến bên cạnh cô ta rồi tỉ mỉ báo cáo.
“Chủ tịch Lâm! Giao dịch năm tỷ trợ giúp tập đoàn Đổng Thị ban nãy đã chuyển toàn bộ đến tài khoản tập đoàn Đổng Thị rồi ạ”.
“Và sau khi cô tổ chức buổi họp báo lúc chiều thì những đối tác mà trước đó hủy bỏ hợp đồng hợp tác với tập đoàn Đổng Thị giờ đây đều đến tận nơi mong tập đoàn Đổng Thị hợp tác lại với mình”.
“Hiện giờ tập đoàn Đổng Thị đã hoàn toàn thoát khỏi khó khăn, đúng là nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch đấy ạ”, trên mặt trợ lý Trần nở nụ cười nhìn Lâm Nhã trước mặt, nói.
Lâm Nhã nghe thấy trợ lý Trần nói như thế thì không quay đầu lại mà chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thần sắc có chút mơ hồ.
“Chỉ là… Thiếu mất người đứng đầu…”.
Tiếp đó, cô ta cúi đầu xuống rồi nhìn sang bên, lẩm bẩm: “Còn cả… Vu Kiệt nữa…”.
“Chủ tịch Lâm! Cô đã làm rất tốt vai trò đối tác rồi. Theo như tình hình hiện tại thì tôi nghĩ, tập đoàn Đổng Thị sẽ không gặp phải vấn đề gì nữa đâu”, nói xong trợ lý lấy ra một tài liệu mở ra trước mặt Lâm Nhã.
“Cô xem qua đi ạ! Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ cử người đi sắp xếp”.
Đây là sổ khống chế và quản lý cổ phần của rất nhiều quán bar và khách sạn nổi tiếng của Giang Thành, các quán bar khách sạn với những tên gọi khác nhau. Có cả từ loại hạng một đến hạng ba. Chỉ mỗi tên gọi thôi cũng đầy ba tờ giấy A4 rồi.
Chỉ có điều, những quán bar khách sạn này đều có một điểm chung, đó là đều thuộc quyền quản lý của ông trùm… Hội thương nghiệp Vạn Hải!
Lâm Nhã biết, muốn cứu tập đoàn Đổng Thị thoát khỏi biển lửa, ngoài giúp vốn thì còn một điểm là phá vỡ kẻ đứng sau đang đối đầu với tập đoàn Đổng Thị, chính là hội thương nghiệp Vạn Hải.
Nếu sau khi cô ta tổ chức họp báo và thông báo như vậy mà họ vẫn cố chấp đối đầu với mình thì đừng trách mình không khách khí.
“Không có vấn đề gì cả, trước nay cô làm việc tôi đều rất yên tâm”.
“Chuyện của ông Trương, cô làm rất tốt!”
Lâm Nhã quay người lại, chỉ tiện tay lật xem vài trang.
Trợ lý Trần là tâm phúc của cô ta nên cô ta rất tin tưởng.
Lâm Nhã một mình lăn lộn trong giới thương trường bao nhiêu năm, luận về thủ đoạn thì cô ta cũng không kém mấy lão già gian xảo kia. Nếu không thì một người phụ nữ thoạt nhìn yếu ớt như cô ta làm sao có thể xây dựng lên tập đoàn Hoa Mỹ lừng danh trong giới thương trường đầy rẫy hiểm nguy như này.
Vì vậy, lúc cô ta nhận được tin Lý Giang Đào điên cuồng mua lại nhiều cổ phần của tập đoàn Đổng Thị thì cô ta không do dự mà đánh sập thị trường chứng khoán của hội thương nghiệp Vạn Hải và còn diệt nhiều thương gia khác nữa.
Chứng cứ trong tay Trương Thế Đào chính là chứng cứ quan trọng mà Lâm Nhã sai người đi tìm, và đây sẽ là thứ có thể tiêu diệt hội thương nghiệp Vạn Hải.
Lần này, Lý Giang Đào có mọc thêm cánh cũng khó thoát khỏi chế tài của pháp luật.
“Được rồi! Đợi sáng sớm mai, cô phát tán hết ra, không giữ lại cái nào”.
“Sau tối nay, tất cả sẽ thành tro bụi”, nói xong Lâm Nhã lại quay người lại rồi chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhớ đến cái gì.
“Chủ tịch Lâm! Tôi có vấn đề rất mong cô giải đáp giúp”.
“Tại sao sau khi cô bỏ ra công sức để mua lại cổ phần của hội thương nghiệp Vạn Hải rồi lại ra sức điều tra những sản nghiệp dưới quyền quản lý của họ…”, trợ lý Trần cúi đầu, cẩn thận hỏi, càng nói giọng càng nhỏ.
Nhưng phải biết rằng, thương nhân không thấy lợi thì sẽ không làm. Hội thương nghiệp Vạn Hải hống hách như vậy là vì có tài sản đồ sộ, bất cứ sản nghiệp nào của họ cũng có thể đánh sập sự tồn tại của một tập đoàn.
Nếu Lâm Nhã đã mua lại nhiều cổ phần của hội thương nghiệp Vạn Hải, vậy tại sao không sát nhập những sản nghiệp dưới quyền của hội thương nghiệp vào tập đoàn Hoa Mỹ của mình.
Vì vậy cũng không lấy gì làm lạ khi trợ lý Trần lại tò mò như vậy. Lâm Nhã không chỉ không xử lý những sản nghiệp đó mà lại làm ngược lại, lại dồn hết những sản nghiệp phi pháp đó lại.
Không ngờ, Lâm Nhã quay đầu lại rồi chau mày nói: “Cô cũng tò mò đúng không? Tôi tốn bao nhiêu tiền bạc và công sức, đến cuối cùng lại như kiểu bê hòn đá đến đập vào chân mình. Các cô nghĩ như vậy đúng không?”
Chỉ thấy Lâm Nhã thở dài một tiếng, nói tiếp: “Tôi làm những chuyện đó, căn bản không phải vì lợi ích mà vì chính nghĩa”.
“Chồng của tôi là Vương Tam, là bạn thân với Vu Kiệt. Họ vì mảnh đất dưới chân chúng ta mà không tiếc hi sinh xương máu nhưng trên mảnh đất này lại có quá nhiều ‘nọc độc’ hút dần máu người”.
“Bọn chúng còn ghê tởm hơn đám phần tử khủng bố bên ngoài biên giới. Chồng của tôi vì Hoa Hạ mà chết, vậy là vợ của anh ấy, tôi có lý do gì mà nhìn thấy những sai trái đó lại coi như không biết”.
“Tôi nghĩ đây không chỉ là chuyện tôi muốn làm mà còn là chuyện mà chồng tôi và Vu Kiệt muốn làm”.
Lúc nói, giọt nước mắt bất giác xuất hiện trong khóe mắt. Lâm Nhã quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này trên đường phố đã không còn nhiều người đi lại.
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn lên ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.
“Vương Tam! Anh nhìn thấy không?”
“Em đang làm một việc giống như chiến hữu Vu Kiệt của anh đang làm”.
“Vì chính nghĩa và vì mảnh đất dưới chân chúng ta”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!