Chương 456: Bọn tao không đồng ý
Lưu Thanh là thư ký của Trần Dung.
Tối hôm qua, sau khi đưa ra kế sách đập nồi dìm thuyền nhận được sự công nhận của Trần Dung thì tất cả mọi chuyện còn lại đều do một mình Lưu Thanh phụ trách.
Nghe thấy Vu Kiệt hỏi với thái độ như vậy, hắn ta bắt đầu cảm thấy bản thân có hơi đánh giá cao vị cậu chủ nhà họ Lý này rồi.
Còn tưởng hắn là một tên trọng tình trọng nghĩa đến mức nào, hóa ra không hề có nghĩa khí giống như mình tưởng tượng.
Vì vậy hắn ta mỉm cười giơ ba ngón tay lên.
“Cậu Vu, chúng ta đều là người của giới thượng lưu, đã nhìn quen nhân tình thế thái, cũng gặp rất nhiều chuyện đấu đá lẫn nhau. Suy cho cùng, cái gọi là thù và hận chẳng qua cũng là vì hai chữ lợi ích. Cho nên phương án đầu tiên là cậu chủ chúng tôi là muốn dùng tiền để giải quyết!"
“Mặc dù nhà họ Trần không phải là gia tộc lớn giàu có nhất, nhưng cũng không phải là một công ty nhỏ bình thường”.
Nói đến đó, Lưu Thanh dừng lại một lát rồi giơ năm ngón tay lên với Vu Kiệt: "Con số này, mua một mạng sống của đứa bé đã không còn của bạn anh, ngoài ra cũng sẽ bồi thường thêm tổn thất tinh thần cho bạn anh và tất cả tiền viện phí".
Trong thế giới của người có tiền, có một câu nói rất hay.
Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đó không gọi là vấn đề.
Nếu như có thể dùng tiền để giải quyết chuyện này thì đương nhiên mọi người đều vui, tránh làm to chuyện, tránh gây ảnh hưởng quá lớn, giữ lại lợi ích và sức mạnh của bản thân càng nhiều càng tốt, đó là điều mà Trần Dung hy vọng.
Mặc dù đây là một thủ đoạn hay để hạ sát cậu chủ nhà họ Lý và đổ lỗi cho người khác, nhưng chuyện này cũng sẽ có những rủi ro nhất định, vì vậy nếu có thể bình an vô sự thì tiêu nhiều tiền hơn một chút, Trần Dung cũng có thể chấp nhận được.
Nghe vậy, ánh mắt Vu Kiệt lộ rõ vẻ tức giận.
Tiền?
Ha!
Vu Kiệt không trực tiếp trả lời, bởi vì cuộc nói chuyện này, phương án mà đối phương đề xuất, Lý Đại Năng cũng nghe được.
Anh tôn trọng Lý Đại Năng.
Sau đó, anh nhìn năm ngón tay của tên thư ký nói: “Chỉ có chút ít vậy thôi sao?”
Tên thư ký sững người: “Năm trăm triệu, từng này đã là nhiều lắm rồi, đối với cả nhà bạn anh mà nói, e là mấy đời cũng không kiếm được từng đó tiền đâu! Đương nhiên, đối với cậu Vu mà nói, số tiền đó đối với nhà họ Lý không là gì cả, nhưng nên nghĩ đến bạn của anh mới phải”.
“Theo như tôi biết, bạn anh và người vợ của anh ta đều xuất thân trong gia đình nghèo khó, cả đời này chắc còn chưa từng nhìn thấy tiền triệu bao giờ, từng này cũng đủ để bọn họ tiêu cả trăm năm rồi!”
“Anh suy nghĩ thử xem?”
Vu Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi nói rồi, chỉ từng đó thôi sao?”
Vẻ mặt Lưu Thanh căng thẳng: Định làm một vố lớn à?
Hắn ta liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, trong tai nghe chợt vang lên tiếng chỉ đạo: “Thêm một trăm nữa!”
Trần Dung ngồi trên gác lửng nghiến răng nghiến lợi, cả mặt đỏ bừng,
Lưu Thanh lập tức nói: “Thêm một trăm triệu nữa, anh thấy thế nào?”
Vu Kiệt im lặng không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn.
Im lặng.
Chính là câu trả lời có tính sát thương nhất.
Bởi vì bạn không thể nào biết được trong tâm đối phương đang nghĩ gì, cũng không biết đối phương muốn làm gì.
Tai nghe của Lưu Thanh lại vang lên giọng nói của Trần Dung: “Thêm hai trăm”.
Lưu Thanh: “Thêm hai trăm nữa, tổng cộng là tám trăm triệu, cậu Vu, anh xem…”
Vu Kiệt vẫn không nói gì, anh cúi đầu nhìn tin nhắn ở điện thoại, phát hiện Lý Đại Năng cũng không có chút phản ứng gì.
Mắt anh híp lại giống như đang chơi đùa, lạnh nhạt đáp: “Vẫn chỉ ít vậy thôi sao?”
Cuối cùng tai nghe của Lưu Thanh lại vang lên giọng nói đau khổ của Trần Dung: “Một tỷ, không thể thêm nữa!”
Giọng Lưu Thanh khẽ run lên, trên trán lập lập tức chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh: “Một tỷ, cậu Vu, cậu chủ chúng tôi chỉ có thể đưa ra con số cao nhất như này thôi, ngay cả tiền tích góp được cũng đã lấy ra rồi, không thể thêm nữa đâu”.
“Chuyện tối hôm qua là lỗi của cậu chủ chúng tôi, nhưng xét cho cùng chuyện này không hề liên quan đến cậu chủ, đều là lỗi của Owen”.
“Một tỷ, tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi!”
“Vậy sao?”
Ánh mắt Vu Kiệt lạnh lùng: “Nếu như dùng tiền có thể mua được một mạng người, một tỷ, nhiều không?”
“Chuyện này…”
Lưu Thanh không nói nên lời, nghĩ một lát, lại vội vàng đáp: “Hay là anh nghe thử phương án thứ hai đi?”
“Nói”.
Lưu Thanh: “Nếu như anh và bạn của anh không chấp nhận bồi thường bằng tiền thì phương án thứ hai là, cậu chủ của chúng tôi sẵn sàng chi một nửa số tiền trong phương án một để xây dựng một trường mẫu giáo dành riêng cho gia đình quý tộc dưới danh nghĩa của bạn anh và đặt tên theo tên đứa con của bạn anh. Sau khi xây dựng xong, tất cả thu nhập sẽ thuộc sở hữu của bạn anh, một nửa số tiền còn lại cũng sẽ được quyên góp cho những vùng núi nghèo khó dưới danh nghĩa của bạn anh!”
“Cậu Trần của chúng tôi không phải là người xấu, chuyện xảy ra tối hôm qua cậu chủ hoàn toàn vô tội. Sau khi biết đó chính là bạn của anh, chúng tôi đã lập tức tìm đến tu viện nổi tiếng ngay trong đêm để nhờ đại sư tìm cách có thể cứu đứa trẻ này được siêu độ, nên mới có phương án thứ hai này".
“Anh xem, nghĩa tử là nghĩa tận, hay là…”
“Phương án thứ ba!”
Nghe vậy, ngay cả thời gian chờ đợi Vu Kiệt cũng không muốn lãng phí, anh lạnh lùng ngắt lời.
Người đã chết rồi!
Siêu độ?
Haha!
Cái gọi là siêu độ, cái gọi là siêu sinh, chẳng qua chỉ là người sống muốn kiếm tiền của người sống, một chiêu trò khiến người còn sống an tâm mà thôi!
Đối với những chuyện này, Vu Kiệt sớm đã nhìn thấu tất cả.
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lưu Thanh lập tức trở nên khó coi.
Tuy nhiên…
Sau khi xác định Vu Kiệt đã từ chối hai phương án đầu tiên, giây tiếp theo, vẻ mặt khó coi của hắn ta lại trở nên vô cùng thoải mái.
“Cậu Vu, có những chuyện chúng tôi đã nhượng bộ đủ rồi, thực ra là muốn cho anh và bạn của anh một con đường lui, anh là cậu chủ nhà họ Lý, thân phận này rất cao quý, thế lực cũng rất mạnh, đúng vậy. Nhưng, trong giới này có câu nói, anh vừa mới trở về nhà họ Lý e là anh không biết!’
“Câu gì?”, Vu Kiệt hỏi.
“Đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt, anh nói xem có phải không?”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên, phương án thứ ba…”
Đúng lúc Lưu Thanh đang dùng tư thế cao cao tại thượng để nói ra phương án thứ ba, mở ra con át chủ bài của bữa tiệc Hồng Môn ngày hôm nay, thì chỉ thấy một bóng người vụt qua ghế sô pha.
Chân Vu Kiệt di chuyển, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, Lưu Thanh còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã trực tiếp đi đến trước mặt hắn ta.
Xoẹt!
Sắc mặt Lưu Thanh trắng bệch không còn một giọt máu.
“Anh…anh muốn làm gì?”
Hắn ta vô cùng sợ hãi.
Vừa dứt lời, hắn ta chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó chân nhấc lên khỏi mặt đất, từ từ bay lên.
Một tay Vu Kiệt túm lấy cổ áo hắn ta nhấc lên, rồi sau đó nhấc lên giữa không trung giống như nhấc một con gà con.
Lưu Thanh hốt hoảng: "Cậu Vu…anh…anh đừng làm bậy. Đây là câu lạc bộ Đồ Long, là địa bàn của cậu chủ Thượng Quan, nếu anh ở đây làm càn..."
Sau khi xác định Vu Kiệt đã từ chối hai phương án đầu tiên, giây tiếp theo, vẻ mặt khó coi của hắn ta lại trở nên vô cùng thoải mái.
“Cậu Vu, có những chuyện chúng tôi đã nhượng bộ đủ rồi, thực ra là muốn cho anh và bạn của anh một con đường lui, anh là cậu chủ nhà họ Lý, thân phận này rất cao quý, thế lực cũng rất mạnh, đúng vậy. Nhưng, trong giới này có câu nói, anh vừa mới trở về nhà họ Lý e là anh không biết!’
“Câu gì?”, Vu Kiệt hỏi.
“Đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt, anh nói xem có phải không?”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên, phương án thứ ba…”
Đúng lúc Lưu Thanh đang dùng tư thế cao cao tại thượng để nói ra phương án thứ ba, mở ra con át chủ bài của bữa tiệc Hồng Môn ngày hôm nay, thì chỉ thấy một bóng người vụt qua ghế sô pha.
Chân Vu Kiệt di chuyển, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, Lưu Thanh còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã trực tiếp đi đến trước mặt hắn ta.
Xoẹt!
Sắc mặt Lưu Thanh trắng bệch không còn một giọt máu.
“Anh…anh muốn làm gì?”
Hắn ta vô cùng sợ hãi.
Vừa dứt lời, hắn ta chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó chân nhấc lên khỏi mặt đất, từ từ bay lên.
Một tay Vu Kiệt túm lấy cổ áo hắn ta nhấc lên, rồi sau đó nhấc lên giữa không trung giống như nhấc một con gà con.
Lưu Thanh hốt hoảng: "Cậu Vu…anh…anh đừng làm bậy. Đây là câu lạc bộ Đồ Long, là địa bàn của cậu chủ Thượng Quan, nếu anh ở đây làm càn..."
“Làm càn? Thì sao?”, dứt lời, Vu Kiệt thả tay ra, giơ chân đạp lên đầu gối của Lưu Thanh, tựa như đạp đổ một gốc liễu, ném ra đất, khiến hắn ta ngã sóng soài trên sàn nhà.
Sau đó.
Chân!
Đạp lên đầu hắn ta.
Ngại quá, cậu chủ Thượng Quan mà mày nói, tao vừa tát hắn một phát đấy.
Tiếng “tích tích!” vang lên, điện thoại thông báo có tin nhắn, Vu Kiệt mở điện thoại ra xem.
Anh nhìn chằm chằm vào đầu của Lưu Thanh: “Lúc nãy tao không đồng ý hai phương án trước của mày, bây giờ, mày vểnh tai lên mà nghe cho rõ rồi trả lời tao, thế nào?”
Anh nhấn vào hộp tin nhắn thoại, giọng nói tức giận của Lý Đại Năng vang lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!