Chương 518: Năm phút giải quyết trận chiến (2)
Cuộc chiến bắt đầu, sân khấu thuộc về hai mươi chiến sĩ của đội Long Tiễn đã chính thức mở màn.
Bọn họ đã trải qua không ít khóa huấn luyện về việc tìm kiếm tay súng bắn tỉa, đồng thời di chuyển với tốc độ cao nhằm đạt được khoảng cách công kích tốt nhất tại vùng rừng nhiệt đới.
Long Tiễn có thể đạt được danh hiệu đội quân tinh nhuệ, đủ để nói rõ thực lực mạnh mẽ của bọn họ.
Vừa dứt lời, mười tiểu đội lập tức xuất kích theo nhiều phương hướng khác nhau.
Ở trong rừng, thứ không thiếu nhất chính là nơi để ẩn nấp.
Lùm cây, tán lá xum xuê, hay chỉ một mô đất nhô cao cũng đủ để chiến sĩ Long Tiễn che giấu hành tung của mình.
Đám lính đánh thuê vốn đang truy đuổi Vu Kiệt khi phát hiện bóng anh nhảy từ dưới nước lên bờ hiện vẫn còn dừng lại tại vị trí mà bọn họ vừa nổ súng, dùng ống nhòm quan sát bốn phía hòng tìm ra tung tích Vu Kiệt.
Nhưng đáng tiếc là bọn họ không thể tìm ra được bất kỳ dấu vết nào để có thể lần ra được tung tích của anh.
“Đáng chết, con khỉ đột Hoa Hạ này chạy nhanh thật!”
Trên một ngọn đồi cao độ khoảng 20 mét, một tên lính đánh thuê da trắng, được võ trang đầy đủ đang cầm ống nhòm quan sát, sau khi phát hiện mình đã mất dấu Vu Kiệt, hắn ta giận giữ mắng một tiếng.
Tên lính đánh thuê kia bỏ ống nhòm xuống, quay sang nhìn đồng đội bên cạnh: “Tôi nói này, Jason, kỹ thuật của anh cũng tệ quá đi! Chỉ có 20 mét mà cũng không bắn trúng chân hắn!”
Người đàn ông được gọi là Jason là một gã tóc xù, đeo kính râm, có đeo khuyên tai. Hắn ta hừ lạnh: “Đứng đó mà nói không thấy ngượng à? Nếu kỹ thuật của anh tốt thì sao đến giờ vẫn chỉ là một tay quan sát?”
“Anh…”
Bị chọc vào chỗ đau, tên lính quan sát Hideo kia nhếch miệng: “Là vì hôm đó thời tiết không tốt thôi, nếu không phải lúc ứng tuyển, sức khỏe của ông đây có chút vấn đề, thì có khi giờ anh đã có cơ hội làm lính quan sát rồi cũng nên!”
“Dẹp đi!”
Jason không cho là đúng: “Đừng có mà lấy cớ! Gà chính là gà, giả vờ giả vịt làm gì!”
Hideo: “Không thèm nói với anh!”
Jason: “Ai cần chứ, tập trung vào việc của anh đi!”
Hai tên lính đánh thuê cãi nhau, vẻ mặt đều có hơi khó coi, nhưng ngay khi tên lính quan sát vừa định giơ ống nhòm lên tiếp tục tìm kiếm tung tích đám rùa rụt cổ Long Tiễn thì…
Bên tai hắn đột nhiên vang lên âm thanh xào xạc.
Vẻ mặt hai người lập tức trở nên cảnh giác, kế đó, bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
“Răng rắc!”
Là âm thanh nhánh cây bị giẫm gãy.
“Vèo!”
Gần như cùng một lúc, hai người lập tức ra tay, hai tay chống xuống đất, lấy đà bật lên, trong quá trình bật lên, nhanh tay rút ra dao găm sắc bén giắt bên hông, đâm ngược ra sau lưng.
Và cũng trong khoảnh khắc đó, bọn họ lập tức nhìn rõ mặt người đến.
Là hai thanh niên vác súng trên vai, hai bàn tay được trang bị vuốt hổ.
Người của Long Tiễn đã đến.
“Muốn chết!”
Hideo hừ lạnh một tiếng, nắm chặt dao găm trong tay, đâm về phía cổ của một chiến sĩ.
Đối mặt với mũi dao đang lao về phía mình, tiểu đội trưởng Lý Phong cố giữ tỉnh táo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.
Anh ta nghiêng người né tránh một dao kia, đồng thời, bước một bước dài, kéo giãn khoảng cách với đồng đội của mình.
Thấy dao găm đâm hụt, đối phương còn lui về phía sau một khoảng, Hideo không chút nghĩ ngợi đuổi theo, con dao găm Nepal sắc bén trong tay hắn hệt như một món đồ chơi, vung lên, tạo thành hình một nửa vòng cung giữa không trung, vòng ra sau, đâm về phía Lý Phong.
Lần này, Lý Phong không lùi về sau nữa.
Bước đến đường cùng, kẻ có dũng khí sẽ chiến thắng.
Người của đội Long Tiễn không có bất kỳ ai là kẻ nhu nhược, anh ta một lần nữa nghiêng người né tránh, đồng thời, trong khoảnh khắc trốn tránh, anh ta tung ra một quyền cực nhanh, đánh thẳng vào bụng Hideo.
Sau khi phát hiện đối thủ biến chiêu, Hideo lập tức thu dao lại, tung một cú đấm ra phía trước với mục đích ngăn cản công kích của Lý Phong.
“Rắc!”
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Âm thanh nặng nề vang lên, kèm theo đó là cảm giác đau đớn từ tận xương tủy.
Hideo nhăn mặt, vội vàng thu hồi nắm đấm, lui về sau vài bước, lắc lắc tay mấy cái, sau đó, hắn giơ dao Nepal ngăn trước người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Phong.
Tuy nhiên, cú va chạm vừa nãy, Lý Phong chiếm thế thượng phong.
Bởi vì tay anh ta mang vuốt hổ, trừ phi nắm đấm của đối phương bằng sắt, nếu không, muốn thắng anh ta là chuyện người si nói mộng.
Anh ta nheo mắt lại, nhất định phải kết thúc trận chiến này trong khoảng thời gian ngắn nhất. Chợt, Lý Phong ngoắc tay với Hideo.
“Tới đây!”
Hideo không biết tên Hoa Hạ trước mắt đang nói cái khỉ gì, nhưng cái động tác mà tên đó vừa làm thì rất thông dụng trên thế giới.
Đó chính là…khiêu khích.
Tên kia đang gây hấn với hắn ta.
“Fuck!”
Hideo nổi giận gầm lên một tiếng, vung dao vọt về phía Lý Phong, tốc độ cực nhanh, hệt như một con trâu rừng đang phát điên.
Thân là một thành viên thuộc đoàn lính đánh thuê Rắn Hổ Mang, Hideo luôn cảm giác mình ưu việt hơn so với những tên lính đánh thuê khác. Ngoài kinh nghiệm chiến đấu gần mươi năm, bản thân Rắn Hổ Mang còn là một tổ chức có uy tính lâu năm, trong giới lính đánh thuê, lực uy hiếp của bọn họ không thua kém gì…Địa Ma năm đó.
Một tên nhóc còn hôi sữa của Long Tiễn mà cũng dám khiêu khích hắn ta?
Tất cả mọi người đều đồn đại rằng Long Tiễn rất trâu bò, nhưng Hideo lại không cảm thấy như vậy, nhớ đến các anh em đã chết dưới tay Long Tiễn, tốc độ vung dao của hắn ta càng lúc càng nhanh, hận không thể chém Lý Phong thành mấy khối thịt.
“Tức giận à?”
Lý Phong từ từ lui về sau: “Từ lâu tao đã không vừa mắt chúng mày, đám khốn kiếp kiếm tiền bằng mạng người, lại đây, để tao xem bọn mày có bao nhiêu bản lĩnh!”
Lui được một nửa, Lý Phong không tiếp lục lui nữa.
Thay vào đó, anh ta vung vuốt hổ lên, đánh thẳng về phía dao Nepal đang đâm tới.
Đương nhiên…
Cú đấm này không phải đấm loạn.
Sau khi quan sát kỹ đường dao của Hideo, Lý Phong đã tìm được góc thích hợp để ra tay.
Vuốt hổ chạm vào lưỡi dao, cả hai đều là thiếc, ngay khoảnh khắc va chạm, thoáng lóe lên tia lửa.
Nắm đấm của Lý Phong không hề bị ảnh hưởng.
Trái lại, lực va chạm cực mạnh của vuốt hổ và dao Nepal khiến cổ tay của Hideo bị chấn cho tê rần.
Hắn ta biến sắc, trong khoảng thời gian ngắn, cổ tay đã mất đi tri giác.
“Không ổn!”
Hideo muốn lui về sau, vẻ mặt hắn ta vô cùng căng thẳng.
“Muốn trốn?”
Lý Phong: “Mày nghĩ hay thật!”
Lý Phong căn bản không để hắn ta có bất kỳ cơ hội lùi bước nào, anh ta vọt lên, vung một cú đấm ra phía trước.
Hideo vội vàng né tránh.
Ngay lúc đó, khóe miệng Lý Phong nhếch lên, trong khoảnh khắc cú đấm kia đấm hụt, anh ta đã giơ chân quét ngang, đá vào đùi Hideo.
“Quá nhanh!”
Hideo không kịp phản ứng, khi thấy một cước này, đồng tử hắn ta trừng lớn.
Kế đó…
“Bịch!”
Hắn ta bị quật ngã ra đất.
Để có thể đứng dậy sau khi bị quật ngã cần một khoảng thời gian, trong chiến đấu, lãng phí thời gian chính là sơ hở trí mạng.
Điều đó đồng nghĩa với cái chết.
Với tư cách là một trong hai mươi chiến sĩ tinh nhuệ của Long Tiễn, Lý Phong sẽ không mắc phải sai lầm, bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Ngay sau đó, hai nắm đấm của anh ta nặng tựa như thái sơn, hung hăng đập xuống.
Nắm lấy cơ hội cuối cùng.
Dồn vào…chỗ chết!
Không có ngoài ý muốn.
Như đã dự đoán từ trước.
Giết chết!
“Đoàng!”
Cùng lúc đó, bên kia cũng vang lên tiếng súng.
Ngay lúc đó, khóe miệng Lý Phong nhếch lên, trong khoảnh khắc cú đấm kia đấm hụt, anh ta đã giơ chân quét ngang, đá vào đùi Hideo.
“Quá nhanh!”
Hideo không kịp phản ứng, khi thấy một cước này, đồng tử hắn ta trừng lớn.
Kế đó…
“Bịch!”
Hắn ta bị quật ngã ra đất.
Để có thể đứng dậy sau khi bị quật ngã cần một khoảng thời gian, trong chiến đấu, lãng phí thời gian chính là sơ hở trí mạng.
Điều đó đồng nghĩa với cái chết.
Với tư cách là một trong hai mươi chiến sĩ tinh nhuệ của Long Tiễn, Lý Phong sẽ không mắc phải sai lầm, bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Ngay sau đó, hai nắm đấm của anh ta nặng tựa như thái sơn, hung hăng đập xuống.
Nắm lấy cơ hội cuối cùng.
Dồn vào…chỗ chết!
Không có ngoài ý muốn.
Như đã dự đoán từ trước.
Giết chết!
“Đoàng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!