Chương 536: Cứu sống rồi lại tan thành mây khói
Chầu trời!
Miệng thì nam mô nhưng bụng thì một bồ dao găm.
Có vài người, khi đạt đến một tầm cao nào đó thì họ luôn nghĩ sự nhanh nhẹn của mình chính là đỉnh cao nhất, ngước đôi mắt lạnh lẽo đầy khinh thường lên, nhìn tất cả, nói cái gì mà vì chúng sinh, rồi lại quên rằng bản thân mình cũng là một phần của chúng sinh.
Không ai có thể đại diện cho ai!
Không ai có thể thay thế cho ai!
Không ai có thể đưa ra quyết định thay cho người khác, không có tư cách đó, không có lý do, cũng chẳng có nguyên nhân gì khác.
Vì thế nên những lời lão hòa thượng nói ra với vẻ xem thường nghe có vẻ nực cười không thể tả nổi.
Khiến ai phải chầu trời?
Viêm Ma có thể nghe hiểu được ngôn ngữ đó nhưng ông ta không chắc là mình nghe đúng, tại sao lại có một con lừa ngu ngốc xuất hiện để giúp mình, hình như còn muốn đứng về phía ông ta, chẳng lẽ hai người này không phải người là đồng minh ư?
Sau khi xác định mình không hề nghe lầm thì ông ta cong môi lên… Nụ cười khinh bỉ treo trên miệng, châm chọc mỉa mai khiến con người ta chán ghét.
Ông ta nhìn hòa thượng, khoanh tay, ngước đôi mắt lạnh lên nói: “Tôi cũng không cảm thấy hứng thú với giới võ thuật của Hoa Hạ các người cho lắm, cái gì mà trâu bò, chuyện hai mươi lăm năm về trước gì gì đó chẳng hề liên quan gì đến tôi cả”.
“Nhưng con lừa già ngu ngốc này đã cứu tôi một mạng, theo đúng nguyên tắc mà nói thì ông chính là bạn của tôi đây, Bắc Băng Huyết Cương không bao giờ bắt nạt bạn bè của mình, cũng chưa bao giờ để bạn bè chịu thua thiệt”.
“Nếu như ông muốn thấy hai người này chầu trời trong tối nay thì ngại quá, tôi đồng ý, tôi có thể giúp ông giải quyết bọn họ, ông thấy thế nào?”
Sau khi xác định tình hình trước mắt đang có lợi cho mình, Viêm Ma bắt đầu nghĩ đến việc bắt tay với đối phương.
Một mình ông ta đối phó với Mặc Bạch thì có hơi quá sức, hơn nữa bây giờ đã mất một tay, hoàn toàn không thể trở thành đối thủ của Mặc Bạch, trong tình huống này thì thường ông ta sẽ bỏ trốn, nhưng bây giờ lại xuất hiện một kẻ thù của kẻ thù, ừm, ông ta cảm thấy màn kịch tối nay… Đã trở nên phấn khích hơn nhiều rồi.
Nhưng…
Khi ông ta vừa dứt lời.
Lão hòa thượng nhìn xuống, dừng lại trên cánh tay đã cụt của ông ta.
“Ông muốn bắt tay với tôi ư?”
Giọng nói lạnh như băng.
Không hề từ bi.
Thậm chí còn có chút khinh bỉ ghét bỏ.
Như thể một tên dính vữa và xi măng khắp người bước vào nhà hàng của giới thượng lưu nho nhã khiến những vị khách khác phải ngoái đầu lại nhìn với ánh mắt kì lạ vậy.
Có thể dùng ba chữ để miêu tả.
Lão hòa thượng: “Ông không xứng!”
“…”, Viêm Ma: “Con lừa ngu ngốc này, rõ ràng lúc này ông vừa mới nói chúng sinh… Ông…”
Lão hòa thượng: “Phật có nói chúng sinh không thể đứng ngang hàng với mình thì chỉ là một con kiến hôi!”
Nói là làm.
Thuật pháp lại được dùng đến.
Khoảnh khắc câu nói kết thúc, kình khí vô hình bắt đầu tỏa ra từ trên người lão hòa thượng.
Kình khí đó mạnh gấp đôi Mặc Bạch.
Một giây sau đó, hốc mắt Viêm Ma bắt đầu nổi lên tơ máu, hoàn toàn không có cơ hội nào để phản ứng, lấy ông ta làm trung tâm, không gian xung quanh nhanh chóng thay đổi, sau đó…
Sàn nhà dưới chân vỡ vụn.
Vết nứt ngày càng mở rộng ra như cây đang chẻ nhánh với tốc độ cực nhanh.
“Răng rắc!”
Hai chân Viêm Ma rơi xuống mặt đất.
Chỉ một câu, Viêm Ma đã mất đi năng lực phản kháng, hay có thể nói rằng ông ta hoàn toàn không ngờ một câu nói cũng có thể trở thành đòn tấn công của một võ giả, ông ta chưa bao giờ thấy cách tấn công nghe có vẻ không hề thực tế này, thậm chí là không ý thức được rằng… Nguy hiểm đang ập đến.
Ông ta trừng to hai mắt: “Lão lừa ngu ngốc này… Ông dám!”
Lão hòa thượng: “Phật nói rằng con kiến ngu ngốc phải biết thân biết phận, kẻ không biết mình đứng ở cái tầm nào thì đáng chết!”
Một câu.
Là một thuật pháp.
Dường như những cụm núi ấy đã bị cắt ngang mà không cần phải chạm vào, thuật pháp đã đánh xuống!
Ầm ầm!
Dường như đã có một ngôi sao rơi xuống trong âm thầm.
Bấy giờ, trong mắt Mặc Bạch.
Ông ta nhìn thấy.
Có một tượng Phật Ngàn Tay cao thật cao đang đè lên người Viêm Ma.
Tượng Phật ngồi xếp bằng, hai tay tạo thành hình chữ thập, đôi mắt khẽ mở ra chất chứa sự lạnh nhạt với muôn dân trăm họ, là sự lạnh nhạt với sinh mệnh, bên tai lại văng vẳng lời Phật: Muôn dân trăm họ mịt mù… Chỉ có ta là nhất!
“Phụt!”
Tiếng máu phun vang lên trong không trung.
Máu tươi bắn ra từ ngực và bụng Viêm Ma, khi sức mạnh đáng sợ đó đè lên người mình.
Cuối cùng ông ta cũng không thể chống đỡ được áp lực từ lão hòa thượng.
Trong nháy mắt.
Thời thế đổi thay.
Người vừa mới cứu ông ta.
Giờ lại muốn giết chết ông ta.
Không ai biết lão hòa thượng xuất hiện bất thình lình này muốn làm gì.
Một giây trước khi máu tươi tiếp tục bắn ra, Viêm Ma khom lưng xuống, sống lưng thẳng tắp đã cong vòng.
Từ xa nhìn lại, tư thế đó trông chẳng khác gì cõng một ngọn núi lớn, máu tươi bên môi mang theo tơ máu… Nhỏ tí tách.
Sự khiếp sợ lan tràn trong không khí.
Sợ hãi và sợ hãi cứ dâng lên từ trong đáy lòng.
Nhưng lửa giận lại nhiều hơn.
Sắc mặt ông ta trở nên dữ tợn, ánh mắt sắc bén ngưng tụ thành ngọn lửa nhìn lão hòa thượng: “Con lừa ngu ngốc này… Rốt cuộc ông… Làm thế là sao?”
Chẳng sao trăng gì cả.
Lão hòa thượng giơ tay than khẽ: “A Di Đà Phật!”
“Ngã Phật từ bi, mặc kệ thị phi thiện ác trên thế gian, cứu ông, nể tình ông cũng là chúng sinh, nhưng một con kiến thì làm sao sánh vai được với diều hâu, khi ông ngẩng đầu lên muốn sánh vai với Phật, vầng sáng của Phật sẽ chiếu lên người ông, thanh lọc linh hồn, làm mai một đi những suy nghĩ xấu xa”.
“Chuyện của Hoa Hạ thì để Hoa Hạ giải quyết, cứu ông, ông cứ cút đi là được, thế nhưng ông lại thích đứng đấy lắm điều lắm miệng, Phật thích yên tĩnh, không thích lũ côn trùng vo ve, ông… Đáng chết”.
Lời vừa mới dứt.
Lão hòa thượng nghiêng người, đối mặt với Viêm Ma.
Vẻ mặt vẫn từ bi như thế.
Nụ cười tươi tắn đó như lưỡi kiếm.
Bình thường lão hòa thượng rất thích cảm giác nghi thức.
Chẳng hạn như trước khi lạy Phật ông ta sẽ tắm rửa thay quần áo.
Trước khi dâng hương sẽ quỳ xuống bái lạy.
Trước khi tụng kinh sẽ ăn chay.
Làm xong hết ông ta mới cảm thấy thoải mái trong lòng.
Vì thế, trước khi giết một kẻ ông ta cảm thấy đáng chết, cũng phải có một nghi thức nào đó.
Vì thế…
Lão hòa thượng nhìn Viêm Ma không hề có sức phản kháng, miệng vết thương đầy máu tươi, cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Thí chủ, Phật bảo tiểu tăng… Tiễn ông một đoạn đường!”
Đoạn đường.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Tượng Phật bay lên, sau lưng phát sáng rực rỡ như thể hàng ngàn đóa sen vàng đang nở rộ.
Mà trong đó có một đóa như kìm sắt tóm chặt lấy cánh tay Viêm Ma.
Lặng lẽ.
“Răng rắc!”
Dường như đã có một ngôi sao rơi xuống trong âm thầm.
Bấy giờ, trong mắt Mặc Bạch.
Ông ta nhìn thấy.
Có một tượng Phật Ngàn Tay cao thật cao đang đè lên người Viêm Ma.
Tượng Phật ngồi xếp bằng, hai tay tạo thành hình chữ thập, đôi mắt khẽ mở ra chất chứa sự lạnh nhạt với muôn dân trăm họ, là sự lạnh nhạt với sinh mệnh, bên tai lại văng vẳng lời Phật: Muôn dân trăm họ mịt mù… Chỉ có ta là nhất!
“Phụt!”
Tiếng máu phun vang lên trong không trung.
Máu tươi bắn ra từ ngực và bụng Viêm Ma, khi sức mạnh đáng sợ đó đè lên người mình.
Cuối cùng ông ta cũng không thể chống đỡ được áp lực từ lão hòa thượng.
Trong nháy mắt.
Thời thế đổi thay.
Người vừa mới cứu ông ta.
Giờ lại muốn giết chết ông ta.
Không ai biết lão hòa thượng xuất hiện bất thình lình này muốn làm gì.
Một giây trước khi máu tươi tiếp tục bắn ra, Viêm Ma khom lưng xuống, sống lưng thẳng tắp đã cong vòng.
Từ xa nhìn lại, tư thế đó trông chẳng khác gì cõng một ngọn núi lớn, máu tươi bên môi mang theo tơ máu… Nhỏ tí tách.
Sự khiếp sợ lan tràn trong không khí.
Sợ hãi và sợ hãi cứ dâng lên từ trong đáy lòng.
Nhưng lửa giận lại nhiều hơn.
Sắc mặt ông ta trở nên dữ tợn, ánh mắt sắc bén ngưng tụ thành ngọn lửa nhìn lão hòa thượng: “Con lừa ngu ngốc này… Rốt cuộc ông… Làm thế là sao?”
Chẳng sao trăng gì cả.
Lão hòa thượng giơ tay than khẽ: “A Di Đà Phật!”
“Ngã Phật từ bi, mặc kệ thị phi thiện ác trên thế gian, cứu ông, nể tình ông cũng là chúng sinh, nhưng một con kiến thì làm sao sánh vai được với diều hâu, khi ông ngẩng đầu lên muốn sánh vai với Phật, vầng sáng của Phật sẽ chiếu lên người ông, thanh lọc linh hồn, làm mai một đi những suy nghĩ xấu xa”.
“Chuyện của Hoa Hạ thì để Hoa Hạ giải quyết, cứu ông, ông cứ cút đi là được, thế nhưng ông lại thích đứng đấy lắm điều lắm miệng, Phật thích yên tĩnh, không thích lũ côn trùng vo ve, ông… Đáng chết”.
Lời vừa mới dứt.
Lão hòa thượng nghiêng người, đối mặt với Viêm Ma.
Vẻ mặt vẫn từ bi như thế.
Nụ cười tươi tắn đó như lưỡi kiếm.
Bình thường lão hòa thượng rất thích cảm giác nghi thức.
Chẳng hạn như trước khi lạy Phật ông ta sẽ tắm rửa thay quần áo.
Trước khi dâng hương sẽ quỳ xuống bái lạy.
Trước khi tụng kinh sẽ ăn chay.
Làm xong hết ông ta mới cảm thấy thoải mái trong lòng.
Vì thế, trước khi giết một kẻ ông ta cảm thấy đáng chết, cũng phải có một nghi thức nào đó.
Vì thế…
Lão hòa thượng nhìn Viêm Ma không hề có sức phản kháng, miệng vết thương đầy máu tươi, cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Thí chủ, Phật bảo tiểu tăng… Tiễn ông một đoạn đường!”
Đoạn đường.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Tượng Phật bay lên, sau lưng phát sáng rực rỡ như thể hàng ngàn đóa sen vàng đang nở rộ.
Mà trong đó có một đóa như kìm sắt tóm chặt lấy cánh tay Viêm Ma.
Lặng lẽ.
“Răng rắc!”
Âm thanh giòn tan.
Mặc Bạch trông thấy cánh tay Viêm Ma bị bẻ gãy trong một tư thế cực kì quái dị, đó là cánh tay cuối cùng của ông ta.
“A…!”
Nếu miêu tả nó bằng từ tiếng la hét thảm thiết thì cũng không đúng lắm.
Bởi vì nó đau khổ hơn bao giờ hết!
Âm thanh đó đầy đau đớn, gân xanh nổi đầy trên mặt.
Như thể nó sẽ lao ra khỏi lớp da mỏng, nổ tung và bắn đầy máu tươi.
Thiên thủ của tượng Phật nắm lấy Viêm Ma.
Năm tháng chưa từng buông tha cho bất kì một kẻ nào.
Nếu đã là thứ dư thừa.
Dù có sống cũng chỉ bằng thừa.
Kết quả…
“Ầm!”
Nổ tung.
Dưới tượng Phật Ngàn Tay, Viêm ma không thể chỉu nổi sức ép cực mạnh đó, cơ thể ông ta như bị chiếc xe nặng cả tấn nghiền nát, vỡ tan thành máu thịt.
Mùi máu tươi lan tỏa trong không khí.
Máu thịt võ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cứu ông, vì đang thương hại ông.
Giết ông, vì ông muốn đứng ngang hàng với tôi!
Một con kiến, mà đòi đứng ngang hàng với Phật ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!