Chương 541: Vu Kiệt
"Lạch cạch!"
Ngoài biên giới xa xôi mấy ngàn dặm, Vu Kiệt cùng mười chín người chiến sĩ còn lại của Long Tiễn chia nhau ngồi trên hai chiếc xe tải quân đội.
Có một câu nói rất hay:
Bạn viễn vĩnh không biết được một chiếc xe tải có thể ngồi được bao nhiêu người!
Câu nói này đã thành công đưa các thương hiệu trong nước ra thị trường nước ngoài, độc chiếm thị trường của các nước nghèo lân cận với tốc độ cực nhanh.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Vu Kiệt vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ mưa to khiến bầu không khí ban đêm trở nên ẩm thấp, anh mở mắt ra, trong lòng không hiểu sao cứ nhói lên khiến anh có cảm giác hơi bất an!
Sắc mặt anh lập tức...đanh lại.
"Lang Vương? Anh tỉnh rồi?"
Ở vị trí lái xe, Trương Thanh siết chặt tay lái, tập trung quan sát kỹ đường núi uốn lượn phía trước, nhìn thấy Vu Kiệt đã thức, cậu ta hỏi.
"Ừm".
Vu Kiệt gật đầu, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đến đâu rồi?"
Trương Thanh trả lời: "Tiếp theo sẽ đến quốc gia nghèo, nhưng lần này chúng ta không đi vào, xăng trên xe cũng đủ để đi tới địa điểm cần đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đi liên tục thì khoảng ba ngày ba đêm nữa chúng ta liền có thể đến trại Tuyết".
Nghe vậy, Vu Kiệt trầm tư.
Ba ngày ba đêm, mới có thể đến trại Tuyết?
Sau khi đến trại Tuyết, nên làm gì bây giờ?
Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lòng không hiểu sao cứ nhoi nhói, cảm giác đó không thể dùng ngôn ngữ hình dung được, nỗi bất an dần dần tăng lên, Vu Kiệt lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Dựa theo những kế hoạch lúc trước, toàn bộ giới lính đánh thuê và giới sát thủ sẽ mai phục ở nơi đó, phải khiến mười chín người chiến sĩ tinh anh Long Tiễn này cùng anh chiến đấu…
Sẽ chết không ít người!
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngừng trút xuống.
Tính toán thời gian, chiếc xe của Trương Thanh cùng với xe của Lý Phong theo sau đã chạy liên tục tầm bảy tám giờ.
"Dừng xe!"
"Dừng xe?", Trương Thanh hơi sửng sốt, chân đạp lên bàn phanh, tốc độ xe dần dần chậm lại.
Phía sau Lý Phong cũng điều khiển tốc độ xe chậm lại, cho đến khi dừng xe.
"Lang Vương, anh đây là…"
"Gọi tôi là anh Kiệt đi!", Vu Kiệt đưa tay khoác lên vai Trương Thanh.
"Anh Kiệt?"
"Ừ!"
“Vâng".
Có thể nhận Lang Vương làm anh, đây là mong ước của biết bao chiến sĩ Long Tiễn và các chiến sĩ khác.
"Anh Kiệt, sao chúng ta lại dừng xe? Hiện tại bên ngoài trời còn mưa, rừng núi hoang vắng".
Sắc mặt Trương Thanh đầy khó hiểu, thời gian cấp bách, nhiệm vụ gấp gáp, bọn họ không thể lãng phí thời gian.
Vu Kiệt cười haha nói: "Nghỉ ngơi một lát đi! Cậu xem các anh em đều đã bắt đầu ngáy khò khò rồi, đường này xóc nảy như vậy, suốt đường đi nếu nghỉ ngơi không tốt thì sao có thể chiến đấu tiếp chứ?"
"Nhưng...", Trương Thanh giải thích: "Nếu như dừng ở đây lâu thêm một chút thì tính mạng của ông cụ Lý cũng..."
"Có sư phụ tôi ở đó, thời gian bảy ngày, sẽ không thiếu giây phút nào cả".
"Chuyện này..."
Trương Thanh vẫn còn hơi do dự.
Vu Kiệt lại nói tiếp: "Từ sau khi trận đấu đó kết thúc, chúng ta vẫn luôn bôn ba suốt chặng đường dài, cậu và Lý Phong vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào cả, tranh thủ nghỉ ngơi năm tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh dậy, chúng ta lấy lại tinh thần một mạch đi thẳng đến trại Tuyết, yên tâm đi!"
"Chúng ta phải giữ tinh thần tốt mới có thể chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo được”.
"Cậu nói đúng không!"
Vu Kiệt dùng chân tình và đạo lý để cảm hóa thuyết phục đối phương,
Nghe nói như thế, Trương Thanh suy nghĩ một lát, thật sự rất có lý, chặng đường tiếp theo không biết sẽ còn phát sinh những chuyện gì, ai cũng không thể chắc chắn được khi nào thì đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bọn họ phải xốc lại tinh thần để ứng phó mọi lúc khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Vâng".
"Ừ, vậy cậu đi nói với Lý Phong một tiếng, bảo cậu ấy nghỉ ngơi ngay đi".
"Vâng".
Dứt lời, Trương Thanh vội vàng xuống xe thông báo với mọi người phía sau, sau khi trở về liền tranh thủ thời gian tựa vào cửa xe nghỉ ngơi.
Bầu không khí rất nhanh liền trở nên yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách ở ngoài cửa sổ thì chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mười chín người chiến sĩ Long Tiễn.
Đợi đến lúc tiếng ngáy ngủ của Trương Thanh vang lên, Vu Kiệt mới mở cửa xuống xe, đi đến chiếc xe phía sau quan sát một lượt, xác định tất cả mọi người đã đều ngủ say, anh liền cẩn thận lặng lẽ mở cốp xe ra, từ bên trong lấy trang bị và bản đồ của mình ra, nhanh chóng cất vào ba lô, sau đó đóng cốp xe lại.
Một chiếc súng bắn tỉa có độ chính xác cao.
Gần 200 viên đạn.
Ngoại trừ quần áo trên người và một ít công cụ dã ngoại thiết yếu cần dùng ở bên ngoài thì trên người anh chỉ có chiếc dao găm của Lang Vương giắt ở bên hông.
Đứng ở ven đường, mưa lớn tạt vào trên người Vu Kiệt.
Ban đêm ở khu dã ngoại này không có một chút ánh sáng nào cả.
Anh nhìn hai chiếc xe, đứng nghiêm người thẳng tắp, giơ tay lên hướng về phía mười chín người chiến sĩ Long Tiễn đang chìm vào giấc ngủ…cúi chào!
"Tạm biệt các anh em, cảm ơn mọi người đã giúp tôi vượt qua khu rừng nguyên sinh, nhưng mọi người ai nấy cũng là thanh niên có gia đình có cha mẹ, mọi người còn có rất nhiều thời gian tươi đẹp, đoạn đường tiếp theo…để một mình tôi đi thôi! Tôi không thể để mọi người cùng tôi đối mặt với uy hiếp của toàn bộ giới lính đánh thuê và giới sát thủ được, tính mạng của mọi người nên dùng để bảo vệ biên giới, bảo vệ nhân dân, bảo vệ thủ đô!"
"Có duyên sẽ gặp lại!"
Dứt lời, Vu Kiệt rút chiếc dao găm của Lang Vương ra, chọc rất nhiều lỗ thủng lớn nhỏ lên tám bánh xe của hai chiếc xe kia.
Xả hơi!
Suy nghĩ hồi lâu, Vu Kiệt cuối cùng cũng lựa chọn quyết định này.
Sau khi Trương Tiểu Ngưu ra đi, anh vẫn luôn nghĩ!
Nỗi đau mất đi đồng đội, anh đã từng trải qua.
Anh không thể để những chiến sĩ này phải lại chịu những nỗi đau này và tiếp tục đi theo anh để nộp mạng vô ích nữa.
Anh muốn những đứa nhỏ này…về nhà!
Anh muốn một mình đối mặt với hai giới lớn đó!
Trong bóng tối, bầu trời u ám dần dần sáng lên.
Mà Vu Kiệt…cũng đã dần đi xa.
Điều động kình lực hóa kình khắp hai chân, với tốc độ này anh hoàn toàn có thể đến được quốc gia nghèo tiếp theo trước lúc trời sáng, ở đó, anh sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm công cụ để đi đến trại Tuyết.
Lấy bản đồ đi là vì anh muốn mười chín người chiến sĩ kia chỉ có thể lựa chọn một con đường duy nhất: Liên lạc với quốc gia, thỉnh cầu về nước!
Anh muốn những chiến sĩ quý báu này trở lại thủ đô.
Nhưng anh không hề biết…
Lúc bản thân đưa ra quyết định này.
Phương xa ở phía ngoại ô của thủ đô cũng đã xảy ra một chuyện.
Có người ra đi rồi…
Có người vẫn còn sống…
Có người có lẽ còn có thể cứu…
Cũng có người…có lẽ sau khi nhắm mắt thì mãi mãi sẽ không mở lại nữa…
Vu Kiệt cũng không biết ở thủ đô rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, sau khi đi xa, anh lấy điện thoại vệ tinh ra gửi một tin nhắn cho doanh trại ở biên giới thủ đô, sau đó tắt tín hiệu điện thoại, hoàn toàn che giấu thân phận, vệ tinh ở trên bản đồ cũng biến mất!
…
…
"Cúc cu cúc cu…"
Trong núi, một vài âm thanh vang lên.
Mười chín người chiến sĩ dường như tỉnh lại cùng lúc, sau khi bọn họ dành hai phút để tỉnh táo lại thì cũng đã phát hiện ra một chuyện!
Lốp xe xẹp lép rồi!
Xả hơi!
Suy nghĩ hồi lâu, Vu Kiệt cuối cùng cũng lựa chọn quyết định này.
Sau khi Trương Tiểu Ngưu ra đi, anh vẫn luôn nghĩ!
Nỗi đau mất đi đồng đội, anh đã từng trải qua.
Anh không thể để những chiến sĩ này phải lại chịu những nỗi đau này và tiếp tục đi theo anh để nộp mạng vô ích nữa.
Anh muốn những đứa nhỏ này…về nhà!
Anh muốn một mình đối mặt với hai giới lớn đó!
Trong bóng tối, bầu trời u ám dần dần sáng lên.
Mà Vu Kiệt…cũng đã dần đi xa.
Điều động kình lực hóa kình khắp hai chân, với tốc độ này anh hoàn toàn có thể đến được quốc gia nghèo tiếp theo trước lúc trời sáng, ở đó, anh sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm công cụ để đi đến trại Tuyết.
Lấy bản đồ đi là vì anh muốn mười chín người chiến sĩ kia chỉ có thể lựa chọn một con đường duy nhất: Liên lạc với quốc gia, thỉnh cầu về nước!
Anh muốn những chiến sĩ quý báu này trở lại thủ đô.
Nhưng anh không hề biết…
Lúc bản thân đưa ra quyết định này.
Phương xa ở phía ngoại ô của thủ đô cũng đã xảy ra một chuyện.
Có người ra đi rồi…
Có người vẫn còn sống…
Có người có lẽ còn có thể cứu…
Cũng có người…có lẽ sau khi nhắm mắt thì mãi mãi sẽ không mở lại nữa…
Vu Kiệt cũng không biết ở thủ đô rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, sau khi đi xa, anh lấy điện thoại vệ tinh ra gửi một tin nhắn cho doanh trại ở biên giới thủ đô, sau đó tắt tín hiệu điện thoại, hoàn toàn che giấu thân phận, vệ tinh ở trên bản đồ cũng biến mất!
…
…
"Cúc cu cúc cu…"
Trong núi, một vài âm thanh vang lên.
Mười chín người chiến sĩ dường như tỉnh lại cùng lúc, sau khi bọn họ dành hai phút để tỉnh táo lại thì cũng đã phát hiện ra một chuyện!
Lốp xe xẹp lép rồi!
Bị người khác cố ý chọc thủng, không thể sửa được!
Hơn nữa…
Không thấy Lang Vương đâu cả!
Ngay cả trang bị và bản đồ đi đến trại Tuyết…cũng không thấy đâu!
Lý Phong và Trương Thanh cùng với mười bảy người chiến sĩ khác đứng ở bên cạnh hai chiếc xe, ai nấy đều siết chặt nắm đấm, sắc mặt rất khó coi, bọn họ đều ý thức được…Lang Vương đi rồi!
Vị Lang Vương đó năm năm trước bị bỏ tù vô cùng oan ức, năm năm sau cũng lại vì ông nội mà lựa chọn bước trên một con đường không biết ngày về, lựa chọn một mình chiến đấu…anh đi rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!