Chương 547: Liên lạc với Thiên Thần Điện
Những đạo lý to lớn thì ai cũng nói hết rồi, nhưng khi thực hiện thì chẳng ai có thể đưa ra một đáp án thực sự.
Người thông minh.
Người biết ăn nói.
Người giỏi xã giao.
Nói thì cực kì hay, nhưng bản lĩnh của những người đó cũng phải dùng cho những đối tượng thích nghe lời nói hoa mỹ, nếu bọn họ gặp phải loại người trực tiếp hơn thì những lời quanh co lòng vòng đó có thể nói là vô nghĩa.
Trực tiếp.
Ngắn gọn.
Đếm ngược một phút.
Đã qua khoảng mười giây.
Bầu không khí hơi im ắng, cảm giác không thể tin nổi nhiều hơn, tất nhiên phần lớn cảm xúc đó đến từ Lỗ Phi Nhã.
Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự bất lực, khả năng phân tích đỉnh cao công với tài ăn nói như hương như hoa, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có người nào không bị cô ta thuyết phục.
Vu Kiệt… Chính là người đầu tiên.
Dao găm của Lang Vương đã dính chút màu đỏ của máu, cần cổ cũng bắt đầu nhói đau.
Lỗ Phi Nhã khẽ nhíu mày, cô ta chưa kịp lên tiếng thì cổ tay của Vu Kiệt đã cử động, ấn con dao vào sâu hơn một chút.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không muốn phải lặp lại những lời đó thêm một lần nữa, cô là người thông minh, tôi hi vọng cô có thể đưa ta một lựa chọn chính xác”.
Giọng điệu cực kì kiên quyết.
Mỗi một chữ trong câu đều có duy nhất một nghĩa.
Như thể cả cái dấu ngắt câu cũng thể hiện cùng một loại thái độ: Mau gọi điện thoại đi.
Nghe thế, mặt Lộ Phi Nhã chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cười tự giễu gật đầu: “Không hổ là Lang Vương Hoa Hạ, sự kiên quyết đó khiến cho con người ta phải khom lưng kính phục, tôi gọi điện thoại”.
“Thế thì làm ngay đi!”
Lỗ Phi Nhã lấy điện thoại trong túi mình ra, bấm một dãy số bí ẩn.
“Tút tút tút…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên vài hồi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
Đầu dây bên kia là giọng nói nặng nề và già nua, mang theo sự cung kính: “Alo? Cô chủ, cô sao rồi?”
“Chú A Phi”.
Lỗ Phi Nhã đáp lời rồi nhìn quanh bốn phía, nói: “Khe núi Tuyết”.
“Khe núi?”
Bên kia, một ông cụ ăn mặc mộc mạc bỗng chỗng trở nên lạnh lùng, nheo mắt lại.
Cảm giác bất an trong lòng nhanh chóng lan tràn, nghĩ tới cách xác nhận nguy hiểm tiềm tàng của gia tộc, ông ta cười nói: “Đến ngay, à, cô chủ, tôi cử người đi đón cô ư? Có cần dẫn người mình theo không?”
Lỗ Phi Nhã liếc sang Vu Kiệt.
Ngón tay Vu Kiệt chỉ vào phím mở loa ngoài.
Lỗ Phi Nhã hiểu ý, nghe lời, nhấn tắt đi.
Sau đó, cô ta trả lời: “Không cần đâu”.
“Đúng rồi chú A Phi, chúng ta còn Tâm Liên không?”
“Tâm Liên?”
Sắc mặt ông ta trở nên nặng nề hơn hẳn: “Cô cần Tâm Liên để làm gì?”
Trong lúc nói chuyện, ông ta bắt đầu cẩn thận suy ngẫm lại.
Với tộc Thánh Đường mà nói thì Tâm Liên không phải là thứ quý giá gì.
Nhưng nó không phải là món đồ chơi thích ăn là ăn, thích nghịch là nghịch.
Hơn nữa ngoài tác dụng loại bỏ tử khí để niêm phong và lưu giữ máu của Phong Vương giả thì nó chẳng còn tác dụng gì.
Vấn đề quan trọng ở đây là cô cả của tộc Thánh Đường chẳng bao giờ quan tâm đến thứ gọi là Tâm Liên đó.
Sao bây giờ đây lại gọi điện thoại đến để hỏi về chuyện Tâm Liên?
Chỉ có một khả năng.
Đó là cô chủ cần dùng đến nó!
Căn cứ vào suy đoán đó, ông ta phân tích sâu hơn, chẳng lẽ bây giờ bên cạnh cô chủ đang có một Phong Vương sắp chết, cần Tâm Liên để lưu giữ lại máu huyết của người đó?
Nghĩ tới lại thấy buồn cười, không thể có chuyện đó được, làm gì có cái cái bánh từ trên trời rơi xuống như thế.
Nói cách khác, có lẽ không phải cô chủ cần dùng mà là bên cạnh cô ta có người cần dùng đến Tâm Liên.
Ai được nhỉ?
Mục tiêu nhiệm vụ!
Chẳng mấy chốc, ông lão có địa vị cực kì cao trong gia tộc Thành Đường đã phân tích ra được đáp án cuối cùng.
Người của gia tộc Thánh Đường cực kì am hiểu việc phân tích.
Ông ta cũng không phải là ngoại lệ.
Sau khi suy nghĩ ra được điều đó, khóe miệng ông ta khẽ cong lên một nụ cười.
Lỗ Phi Nhã tức giận nói: “Đừng quan tâm đến nhiều thứ như thế, chú cứ cử một người giao Tâm Liên đến đây cho tôi, nếu không tôi về đến nhà sẽ báo với bố để hủy bỏ chức vị của chú đấy”.
Lần này thì ông ta không còn hỏi lại nữa: “Cô chủ của tôi, theo mệnh lệnh, tôi sẽ lập tức bảo người trại Tuyết lấy Tâm Liên đến nơi đó tìm cô”.
“Ừ”.
“Cứ vậy đi”.
Nói xong, điện thoại bị cắt đứt.
Ánh mắt ông cụ dừng lại ngoài khung cửa sổ nơi gió tuyết đang bay.
Năm thanh niên như thanh kiếm sắc bén trong chiếc áo choàng bước vào căn phòng được sưởi ấm.
Trước ngực năm người đó có một ấn ký hoàn toàn giống nhau.
Huy hiệu!
Huy hiệu tượng trưng cho thân phận của người tộc Thánh Đường.
Trong đó có một người đi tới trước mặt ông lão, chắp tay: “Đại nhân, khi nào chúng tôi mới có thể hành động, đám lính đánh thuê không não kia bắt đầu xây dựng trạm kiểm soát trên những con đường bắt buộc phải đi qua rồi, nếu chúng ta không làm gì đó, nhỡ mục tiêu bị chúng bắt được thì phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, lần này các gia tộc đang tiến hành kiểm tra đánh giá hai người thừa kế của hai phe phái lớn, nói là chỉ có cô chủ cùng với cậu bên kia, nhưng suy cho cùng thì đó cũng là chuyện nội bộ của hai phe phái, chúng ta không ra tay, nếu phe của người đó ta tay trước thì chẳng phải là…”
“Thời gian gấp rút, đại nhân, mong ông nhanh chóng đưa ra quyết định”.
“…”
Bọn họ khá là vội vã, Lỗ Phi Nhã có thể thông qua nhiệm vụ để hoàn thành cạnh tranh lần này, kế thừa gia tộc hay không, đó không phải là chuyện của một mình cô ta, mà còn liên quan đến người của bên phe phái có chịu đứng lên vì gia tộc hay không.
Vẻ mặt của tất cả bọn họ cực kì căng thẳng.
Ông ta chậm rì rì xoay người lại, bưng một ly rượu đỏ đưa lên môi: “Không vội”.
“Không vội ư?”
“Còn chưa vội nữa hả? Đại nhân, ông không vội nhưng chúng tôi vội”.
“Đúng đó đại nhân”.
Ông ta vẫn bình tĩnh như thế: “Tôi nói không vội thì tức là không vội, các người cứ nghe theo lời tôi nói là được”.
“Dù sao…”
“Dù sao gì? Đại nhân mau nói đi chứ, gấp chết đi được”.
“Đúng vậy”.
Cả năm người đều trở nên nôn nóng.
Ông ta chậm rãi nói: "Dù Sao thì mục tiêu cũng đã bị cô chủ tóm được rồi”.
“…”
Trong phút chốc!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Bầu không khí trở nên im lặng tuyệt tối, không một âm thanh.
Tất cả mọi ngôn ngữ đều chìm trong sự yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều sốt ruột vì nhiệm vụ cạnh tranh của cô chủ.
Thế nhưng giờ lại có người nói cho họ biết cô chủ đã tóm được mục tiêu.
Tất cả đều đần mặt ra.
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã kịp phản ứng.
Nếu đã tóm được mục tiêu thì tại sao vẫn chưa về?
Hay là ông ta vẫn chưa nói hết?
Không hề đơn giản!
Một thanh niên nói: “Xảy ra vấn đề gì rồi phải không?”
Lần này thì ông ta không còn hỏi lại nữa: “Cô chủ của tôi, theo mệnh lệnh, tôi sẽ lập tức bảo người trại Tuyết lấy Tâm Liên đến nơi đó tìm cô”.
“Ừ”.
“Cứ vậy đi”.
Nói xong, điện thoại bị cắt đứt.
Ánh mắt ông cụ dừng lại ngoài khung cửa sổ nơi gió tuyết đang bay.
Năm thanh niên như thanh kiếm sắc bén trong chiếc áo choàng bước vào căn phòng được sưởi ấm.
Trước ngực năm người đó có một ấn ký hoàn toàn giống nhau.
Huy hiệu!
Huy hiệu tượng trưng cho thân phận của người tộc Thánh Đường.
Trong đó có một người đi tới trước mặt ông lão, chắp tay: “Đại nhân, khi nào chúng tôi mới có thể hành động, đám lính đánh thuê không não kia bắt đầu xây dựng trạm kiểm soát trên những con đường bắt buộc phải đi qua rồi, nếu chúng ta không làm gì đó, nhỡ mục tiêu bị chúng bắt được thì phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, lần này các gia tộc đang tiến hành kiểm tra đánh giá hai người thừa kế của hai phe phái lớn, nói là chỉ có cô chủ cùng với cậu bên kia, nhưng suy cho cùng thì đó cũng là chuyện nội bộ của hai phe phái, chúng ta không ra tay, nếu phe của người đó ta tay trước thì chẳng phải là…”
“Thời gian gấp rút, đại nhân, mong ông nhanh chóng đưa ra quyết định”.
“…”
Bọn họ khá là vội vã, Lỗ Phi Nhã có thể thông qua nhiệm vụ để hoàn thành cạnh tranh lần này, kế thừa gia tộc hay không, đó không phải là chuyện của một mình cô ta, mà còn liên quan đến người của bên phe phái có chịu đứng lên vì gia tộc hay không.
Vẻ mặt của tất cả bọn họ cực kì căng thẳng.
Ông ta chậm rì rì xoay người lại, bưng một ly rượu đỏ đưa lên môi: “Không vội”.
“Không vội ư?”
“Còn chưa vội nữa hả? Đại nhân, ông không vội nhưng chúng tôi vội”.
“Đúng đó đại nhân”.
Ông ta vẫn bình tĩnh như thế: “Tôi nói không vội thì tức là không vội, các người cứ nghe theo lời tôi nói là được”.
“Dù sao…”
“Dù sao gì? Đại nhân mau nói đi chứ, gấp chết đi được”.
“Đúng vậy”.
Cả năm người đều trở nên nôn nóng.
Ông ta chậm rãi nói: "Dù Sao thì mục tiêu cũng đã bị cô chủ tóm được rồi”.
“…”
Trong phút chốc!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Bầu không khí trở nên im lặng tuyệt tối, không một âm thanh.
Tất cả mọi ngôn ngữ đều chìm trong sự yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều sốt ruột vì nhiệm vụ cạnh tranh của cô chủ.
Thế nhưng giờ lại có người nói cho họ biết cô chủ đã tóm được mục tiêu.
Tất cả đều đần mặt ra.
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã kịp phản ứng.
Nếu đã tóm được mục tiêu thì tại sao vẫn chưa về?
Hay là ông ta vẫn chưa nói hết?
Không hề đơn giản!
Một thanh niên nói: “Xảy ra vấn đề gì rồi phải không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!