Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đệ Nhất Lang Vương -Vu Kiệt

Chương 572: Người thi châm đầu tiên

Nếu như chỉ là một câu nói, quả thực không đủ lực uy hiếp.

Nhưng nếu người nói những lời này là Lý Nam thì nó đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải cẩn trọng.

Dưới con mưa tầm tã, mỗi một câu, một chữ của Lý Nam đều tràn đầy khí phách, cứ như âm thanh vang vọng trong khe núi, không ngừng quanh quẩn bên tai, cho đến lúc Tuệ Tứ cõng lão hòa thượng rời khỏi bệnh viện, hắn ta vẫn còn nghe thấy những lời vừa nãy âm vang bên tai.

Đây là lửa giận của nhà họ Lý.

Đây là lửa giận của Lý Nam, với tư cách là con trai trưởng nhà họ Lý.

Đây là lửa giận mà một người làm bố, làm bố chồng nên có.

Hòa thượng Tuệ Tứ không phản bác được một câu.

Một câu nói kia, khiến cho một trong Tứ Thánh Tử oai phong lừng lẫy trong võ giới bỗng chốc trở thành một kẻ nhu nhược, không thể làm gì được.

Nếu như cảnh tượng này truyền ra ngoài, nói không chừng, nhà họ Lý sẽ nổi tiếng trong võ giới.

Thế nhưng…

Đối với việc này, từ trên xuống dưới nhà họ Lý không hề cảm thấy hứng thú.

Lòng độ lượng của bọn họ rất nhỏ, chỉ dành cho người thân của mình mà thôi.

Nhưng tính khí của bọn họ lại rất lớn, động một chút là dùng toàn bộ gia sản để đối đầu với kẻ địch mọi lúc mọi nơi, chỉ vì để lòng mình được thoải mái một chút.

Nắm đấm của bọn họ rất cứng rắn, một khi lửa giận lan ra khỏi cổng nhà họ Lý, kết cục chỉ có một… không chết không thôi!

Đây chính là nhà họ Lý!

Hòa thượng Tuệ Tứ đã rời đi.

Lão hòa thượng vốn đang nằm trong phòng bệnh được hắn ta cõng đi dưới cơn mưa tầm tã.

Mà lúc này, Vu Kiệt vẫn còn tiếp tục thi châm, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trán anh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt vốn đã tiều tụy, giờ lại càng có nhiều tơ máu ẩn hiện dưới da, chẳng khác nào mạng nhện.

Đến gần xem, máu đỏ làm chói mắt người.

Nhìn từ xa, đỏ thẫm như ánh nắng chiều.

Anh rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, gần như đã mất đi nhận thức, nhưng anh vẫn cắn răng, kiên trì đến cùng. Hơi thở Hóa Kình trong cơ thể ngày càng ít đi, bị khống chế thành từng sợi tơ mảnh quấn quanh ngân châm, có thể thoáng thấy được có luồng khí màu đen từ huyệt vị dưới ngân châm thoát ra ngoài, sau đó bị khống chế, xoay quanh cánh hoa ngay bên cạnh.

Vu Kiệt mở bừng mắt.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo gò má.

Trong phút chốc, thời gian trong phòng dường như ngừng lại, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Kim giây nhích từng chút một.

“Cạch!”

Dừng lại.

“Ngay lúc này!”

Ngay khi tử khí vừa thoát ra, lập tức phong bế huyệt đạo.

Màn đêm buông xuống.

Trời sụp tối.

Cùng với âm thanh rả rích như than như khóc của cơn mưa bên ngoài cửa sổ, tay Vu Kiệt nhanh chóng bật ra, trong nháy mắt rút năm cây ngân châm khỏi cơ thể ông cụ Lý, đồng thời, ngay thời điểm ngân châm rời khỏi cơ thể, hơi thở Hóa Kình mảnh như sợi tơ lập tức chui vào, tiến hành chữa trị gân mạch bị tổn thương cho ông cụ.

Xong rồi!

Vu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn chằm chằm năm cánh hoa, thấy tử khí vờn quanh, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, những cánh hoa trắng muốt bị nhuộm thành màu đen, cùng lúc đó, mùi tanh hôi cũng lan tràn khắp phòng.

Cũng may, sau ba mươi giây, tử khí dường như được chỉ dẫn, nhanh chóng chui vào giữa nhụy hoa.

Thời gian dần trôi qua, đóa hoa lại lần nữa khôi phục sắc trắng.

Mùi tanh hôi cũng dần dần biến mất.

Thấy một màn như vậy, tảng đá lớn đè nặng tim Vu Kiệt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Anh ngẩng đầu, vẻ mặt uể oải, tối đen, trong mắt càng hiện rõ hai chữ “mệt mỏi”

Anh rất mệt.

Nhưng khi nhìn ông nội, anh lại một lần nữa kiên cường chống đỡ.

“Ông nội…”

Nhìn thấy sau khi rút ngân châm ra, sắc mặt ông cụ Lý đã dần trở nên hồng hào, làn da tràn đầy đốm đồi mồi cũng từ từ trở nên trơn bóng.

Tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.

Không khiến người ta thất vọng.



Vu Kiệt nhếch miệng cười, lúc này đây, nụ cười của anh phát ra từ nội tâm.

Anh vội vàng đứng dậy, muốn kiểm tra tình trạng của ông cụ, nhưng vừa đứng dậy, còn chưa kịp vịn vào vách tường, hai chân anh đã mềm nhũn, ngã xuống sàn nhà.

“Bịch!”

Bởi vì duy trì một tư thế trong suốt một khoảng thời gian dài, hơn nữa còn phải dồn toàn lực để thi châm, lúc này, nửa người của anh rơi vào trạng thái tê dại.

Đối với võ giả bình thường, nếu để xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ bị chê cười.

Bởi vì sức lực cùng hơi thở trong cơ thể võ giả hoàn toàn có thể tiêu trừ cảm giác tê dại này.

Nhưng hiện tại…

Vu Kiệt làm không được!

Kình lực và khí lực của anh đều dồn vào việc điều trị cho ông nội.

Nói cách khác, lúc này đây, anh chẳng khác gì người thường.

Kình lực và khí lực của anh bị tiêu hao sạch sẽ, không mất mấy ngày, muốn khôi phục quả thực là chuyện cười.

Căn bản không có khả năng.

Nhưng hiện tại anh không có dư thời gian!

Ngoại trừ ông nội, còn có một người đang đợi anh.

Đó là sư phụ của anh… Mặc Bạch!

“Sư phụ…”

Ngã trên mặt đất, cảm giác tê dại lan tràn khắp toàn thân Vu Kiệt.

Anh cố nén cảm giác khó chịu, dùng một tay vịn tủ đầu giường, cố hết sức đứng dậy.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy đã khiến anh thở hổn hển. Vu Kiệt đứng bên giường, bắt đầu kiểm tra toàn thân cho ông nội.

Máu lưu thông.

Hô hấp ổn định.

Nhịp tim trong phạm vi cho phép.

Huyết áp cũng bình thường.

Mọi thứ dần dần có xu hướng tốt lên.

Vậy thì việc cần làm lúc này chỉ có… chờ đợi!

Chờ ông nội tỉnh lại!

Sau khi xác định ông nội bình an vô sự, Vu Kiệt lập tức đi đến bên giường Mặc Bạch, anh không chút do dự lấy ra kim châm được gói trong một tấm da trâu.

Là kim châm, chứ không phải ngân châm.

Phía trên tấm da trâu kia có một dòng chữ: Nếu không phải thời điểm sống còn, không thể dùng.

Trước khi Vu Kiệt xuống núi, trở thành Lang Vương, Mặc Bạch đã tặng cho anh bộ kim châm này, cùng với một phương pháp thi châm.

Đó chính là dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy tuổi thọ cho người khác.

Đoạt Dương Châm!

Một loại châm pháp cổ xưa có thể lập tức cướp đoạt toàn bộ tu vi của người thi châm, dùng tinh khí của người thi châm làm điểm khởi phát để thi triển.

Dùng để điều trị tình trạng hiện tại của Mặc Bạch.

Không chết không sống!

Một khi thi châm, cái giá phải trả chính là hao tổn mười năm tuổi thọ, tu vi mất sạch, gân mạch đứt đoạn.

Khác với châm pháp mà Vu Kiệt từng sử dụng để cứu anh trai của mình là Vu Sơn lúc ở Giang Thành, loại châm pháp này mạnh hơn, ác hơn, là thứ đòi mạng.

Nhưng vì sư phụ, Vu Kiệt không quan tâm nhiều như vậy.

“Thật xin lỗi, sư phụ, con không còn cách nào khác, từ sau khi rời khỏi thôn Vu Gia, ngoại trừ bố mẹ nuôi và đại ca, sư phụ và sư phụ Diệp chính là những người đối xử với con tốt nhất!”

“Một ngày làm sư phụ, cả đời làm cha!”

“Năm đó, sư phụ dốc lòng dạy bảo y thuật cho con, hiện tại, vì ông nội con, sư phụ đã phải nằm đây, ơn này con không biết phải báo đáp thế nào. Mặc cho một thân tu vi bị phế bỏ, mặc cho gân mạch trong cơ thể hóa thành hư vô, đồ nhi cũng sẽ không hối tiếc”.

“Chỉ cần có thể khiến sư phụ sống lại, sư phụ…”

Dứt lời, Vu Kiệt cúi đầu, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.

Trên thực tế, cho đến hôm nay, loại châm pháp này cũng chỉ được công nhận tính logic về mặt lý thuyết, chưa từng có ai sử dụng nó, cũng không ai biết được rốt cuộc phải hao hết bao nhiêu năm tuổi thọ mới có thể thi châm hoàn tất.

Có thể là một năm.

Có thể là mười năm.

Ngoại trừ ông nội, còn có một người đang đợi anh.

Đó là sư phụ của anh… Mặc Bạch!

“Sư phụ…”

Ngã trên mặt đất, cảm giác tê dại lan tràn khắp toàn thân Vu Kiệt.

Anh cố nén cảm giác khó chịu, dùng một tay vịn tủ đầu giường, cố hết sức đứng dậy.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy đã khiến anh thở hổn hển. Vu Kiệt đứng bên giường, bắt đầu kiểm tra toàn thân cho ông nội.

Máu lưu thông.

Hô hấp ổn định.

Nhịp tim trong phạm vi cho phép.

Huyết áp cũng bình thường.

Mọi thứ dần dần có xu hướng tốt lên.

Vậy thì việc cần làm lúc này chỉ có… chờ đợi!

Chờ ông nội tỉnh lại!

Sau khi xác định ông nội bình an vô sự, Vu Kiệt lập tức đi đến bên giường Mặc Bạch, anh không chút do dự lấy ra kim châm được gói trong một tấm da trâu.

Là kim châm, chứ không phải ngân châm.

Phía trên tấm da trâu kia có một dòng chữ: Nếu không phải thời điểm sống còn, không thể dùng.

Trước khi Vu Kiệt xuống núi, trở thành Lang Vương, Mặc Bạch đã tặng cho anh bộ kim châm này, cùng với một phương pháp thi châm.

Đó chính là dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy tuổi thọ cho người khác.

Đoạt Dương Châm!

Một loại châm pháp cổ xưa có thể lập tức cướp đoạt toàn bộ tu vi của người thi châm, dùng tinh khí của người thi châm làm điểm khởi phát để thi triển.

Dùng để điều trị tình trạng hiện tại của Mặc Bạch.

Không chết không sống!

Một khi thi châm, cái giá phải trả chính là hao tổn mười năm tuổi thọ, tu vi mất sạch, gân mạch đứt đoạn.

Khác với châm pháp mà Vu Kiệt từng sử dụng để cứu anh trai của mình là Vu Sơn lúc ở Giang Thành, loại châm pháp này mạnh hơn, ác hơn, là thứ đòi mạng.

Nhưng vì sư phụ, Vu Kiệt không quan tâm nhiều như vậy.

“Thật xin lỗi, sư phụ, con không còn cách nào khác, từ sau khi rời khỏi thôn Vu Gia, ngoại trừ bố mẹ nuôi và đại ca, sư phụ và sư phụ Diệp chính là những người đối xử với con tốt nhất!”

“Một ngày làm sư phụ, cả đời làm cha!”

“Năm đó, sư phụ dốc lòng dạy bảo y thuật cho con, hiện tại, vì ông nội con, sư phụ đã phải nằm đây, ơn này con không biết phải báo đáp thế nào. Mặc cho một thân tu vi bị phế bỏ, mặc cho gân mạch trong cơ thể hóa thành hư vô, đồ nhi cũng sẽ không hối tiếc”.

“Chỉ cần có thể khiến sư phụ sống lại, sư phụ…”

Dứt lời, Vu Kiệt cúi đầu, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.

Trên thực tế, cho đến hôm nay, loại châm pháp này cũng chỉ được công nhận tính logic về mặt lý thuyết, chưa từng có ai sử dụng nó, cũng không ai biết được rốt cuộc phải hao hết bao nhiêu năm tuổi thọ mới có thể thi châm hoàn tất.

Có thể là một năm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận