Chương 604: Vu Kiệt nguy cấp
Một câu tìm chết, hàm chứa trong đó chính là lửa giận ngập trời.
Bất kỳ môn phái lớn truyền đời nào trong giang hồ cũng đều có một đặc điểm vô cùng giống nhau, có nói là đặc điểm chung cũng không có gì quá đáng, đó chính là… rất chú trọng vấn đề kế thừa.
Cũng chính là đệ tử thiên tài nào sẽ tiếp nhận trọng trách kế thừa.
Cũng không khác gì chuyện hoán đổi quyền lực thống trị trong thế giới bình thường, chỉ có đời sau mạnh mẽ vĩ đại hơn đời trước mới có thể làm cho đất nước ngày một phát triển rực rỡ.
Chùa Hàn Sơn vốn là một trong ba thánh địa lớn của đạo Phật, dù là vị thế hay là kế thừa, tên tuổi các đời thừa kế vẫn luôn đứng vào vị trí hàng đầu trên giang hồ, hơn nữa, Phật giáo là một tôn giáo khó có thể giác ngộ thành công, muốn tìm được đệ tử kế thừa xứng dáng là việc đã khó lại càng thêm khó, Tứ Thánh Tử xuất hiện để giải quyết vấn đề kế thừa nan giải này của chùa Hàn Sơn.
Nhưng bây giờ…
Diệp Lâm lại đánh bọn họ bị thương nặng!
Lão hòa thượng nổi giận.
Kình khí cả người hóa thành ngọn lửa phừ
ng phừng tập trung vào hai quả đấm, ông ta phóng lên không trung, hung hăng giáng một cú thật mạnh vào ngực Diệp Lâm.
Diệp Lâm ngẩng đầu lên, dư quang chỉ kịp dừng lại ở Tứ Thánh Tử đang vây quanh mình.
Không kịp tránh né!
Chỉ có thể tiếp chiêu.
Ông nhấc chân bước về phía trước, cánh tay như thanh trường thương, tính toán chuẩn xác quỹ đạo ra đòn của lão hòa thượng, ngay lúc chuẩn bị va chạm với cú đấm liền lách sang một bên, tiện đà, năm ngón tay sắc như năm ngọn dao giương lên cùng lúc, thân người Diệp Lâm hơi nghiêng đi, bước chân hơi lắc lư, cả người đổ về phía trước, thế tấn công của năm ngón tay càng mạnh mẽ hơn, nhắm vào khuỷu tay và vị trí khớp nối vào bả vai của lão hòa thượng.
“Nhanh gớm!”
Tốc độ của biến chiêu một lần nữa làm lão hòa thượng kinh ngạc chấn động.
Ông ta thầm than không ổn, nắm đấm thu lại giữa không trung, cánh tay gập ngang để đập gãy cánh tay của Diệp Lâm từ bên trong.
“Binh!”
Hai cánh tay chạm nhau, hai luồng kình khí va chạm nảy lửa.
Đôi đồng tử của Diệp Lâm co rút lại, chân phải nâng lên, nhanh chóng tính toán phương hướng đầu gối của lão hòa thượng.
Lão hòa thượng nghiêng người né tránh, lấy đầu gối làm vũ khí, co chân tấn công, khí thế không lùi.
Hai cánh tay của hai người trói ngoặt vào nhau, hai chân đá qua đá lại, tốc độ cực nhanh, mắt thường khó có thể nhìn rõ.
Đúng vào lúc này…
Bốn người phong thánh đang trấn giữ bốn vị trí chủ chốt đông tây nam bắc đồng loạt đứng thẳng ưỡn ngực, cả người toát ra hơi thở mạnh mẽ, khí thế trấn áp bốc lên thật cao muốn che trời lấp đất, sau đó…
Hai tay chắp lại!
“Chát!”
Bốn người đồng loạt hét lớn.
“Tứ Thánh Phong trận - Lên!”
Một không gian lập tức dựng lên từ bốn góc trên mặt đất, kình khí như thác nước vây quanh, đổ ẩm ầm xuống gây ra sóng thần cùng lúc tràn về phía trước theo bốn phương tám hướng, cuối cùng trong lúc bắn tung tóe lên cao lại ập vào nhau, tạo nên một ngục giam bằng nước nhọn hoắt như búp măng, giam chặt lão hòa thượng và Diệp Lâm bên trong.
Trong khoảnh khắc ngục giam bằng nước hình thành.
Diệp Lâm biến sắc.
Tốc độc chậm hẳn trong nháy mắt.
Lão hòa thượng cũng có phản ứng giống như vậy.
Tốc độ của bọn họ đều chậm hẳn lại.
“Vậy là sao?”, Diệp Lâm nghi hoặc, vùng da giữa hai chân mày nhíu chặt.
Lão hòa thượng nhếch mép cười: “Tứ Thánh Phong trận, đây là trận pháp mà bần tăng cùng bảy vị chưởng môn danh môn cùng nhau sáng tạo ra trong suốt mười lăm năm qua, chỉ để dành đối phó với ông, ông cảm thấy… sao hả?”
“…”, Diệp Lâm.
Không hề hoảng hốt chút nào.
Ngược lại ông càng tươi cười, trong nụ cười còn mang theo dáng vẻ chế nhạo, nói: “Tương tư ông đây đến mười lăm năm cơ à, thật vất vả quá!”
Lão hòa thượng nheo mắt lại: “Chỉ cần có thể giết ông, mười lăm năm âm thầm chờ đợi cũng đáng, ở trong trận này, kình khí của mọi người đều bị phong tỏa, đây cũng chính là trời đất của Phong Vương, trong phạm vi này, ông chỉ là một phế nhân!”
Diệp Lâm: “Vậy còn ông?”
Lão hòa thượng: “Bần tăng cũng vậy!”
“Kẻ tám lạng người nửa cân, vậy mà mày còn muốn giết tao?”
Lão hòa thượng cười cười: “Cho nên, kẻ bị giết là mày, không phải tao, mày đừng quên, chưởng môn Thiên Sơn vẫn còn ở ngoài kia!”
Diệp Lâm: “…”
Tứ Thánh Tử đứng trấn ở mắt trận, duy trì trận pháp.
Một lão hòa thượng bên trong.
Bà già phái Nga Mi vừa rồi bị Diệp Lâm đánh cho vài ấn đến bây giờ đầu óc vẫn còn đi xa chưa về, ngay cả mẹ ruột cũng chưa chắc nhận ra.
Vì thế, trong Hàn Sơn tự còn lại hai tên phong thánh.
Một vị chưởng môn Thiên Sơn kiếm phái.
Và còn một vị chuẩn bị nhảy vào thay thế lão hòa thượng bất cứ lúc nào.
Ngay khi lão hòa thượng vừa dứt lời, chưởng môn Thiên Sơn đứng bên cạnh Phật đường đang bắt hai luồng kiếm quyết bỗng nhiên biến đổi, ngón tay rụt lại, năm ngón tay hóa thành bàn tay, hai bàn tay đồng thời vươn ra phía trước, đồng thời, chắp lại!
“Chát!”
Chưởng môn Thiên Sơn: “Phá cho ta!”
Hai lưỡi kiếm gãy tỏa ra một luồng kiếm quang lóa mắt, trên không trung, cả người chưởng môn Thiên Sơn phát ra toàn bộ kình khí ngưng tụ vào hai lưỡi kiếm.
Giây tiếp theo…
Ấn Triền Tự bị phá!
Vô số đôi tay bị hai lưỡi kiếm xé nát bươm, bay tán loạn trong không khí.
Trong khi Diệp Lâm vị vây trong Tứ Thánh Phong trận, kình khí bị kiềm hãm, ấn Triền Tự mặc dù đủ sức gây ảnh hưởng lên hai lưỡi kiếm gãy kia, nhưng rốt cuộc cũng không có cơ hội.
Phá!
Hai chiếc lưỡi kiếm phóng như bay vút đến, xoay vòng phía trên Tứ Thánh Phong trận.
Sở dĩ nó không sốt ruột nhảy vào trận là bởi vì vị chưởng môn Thiên Sơn kia đang còn nghỉ lấy sức!
Chưởng môn Thiên Sơn tuổi đã gần 90, lúc này đang đứng yên tại chỗ, trên bảo dưới chẳng còn nghe, lúc thượng đài còn cố giữ hình tượng tiên phong đạo cốt, nhưng thực ra chỉ còn là cái vỏ rỗng, kình khí trong cơ thể từ lâu đã thiếu hụt hơn cả người thường.
Diệp Lâm liếc mắt nhìn hai lưỡi kiếm gãy: “Chỉ bằng vài chiêu gãi ngứa ấy mà cũng muốn giết tao?”
Chương môn Thiên Sơn: “Nghỉ một lát là đủ rồi!”
Lão hòa thượng bổ sung: “Trong trận này, linh khí không thể trói buộc, lát nữa mày cũng sẽ chết thôi!”
Diệp Lâm: “Vừa rồi lẽ ra tao nên đánh mày đến chết, đáng tiếc, đáng tiếc”.
“Mày không có cơ hội!”
“Sẽ có!”, Diệp Lâm vẫn tự tin như thường.
Mặc dù đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, mặc dù bị vây nhốt, mặc dù kết quả đang chờ đợi chính là cái chết, ông vẫn không hề sợ hãi, ông là Võ Thánh, cho trước khó khăn trắc trở gấp ngàn vạn lần cũng không thể cản được tâm thái cao ngạo vốn có!
“Thật ư?”
Lão hòa thượng cười nhạt: “Mày có, nhưng đệ tử của mày, thằng súc sinh kia, có sao?”
“Để cứu lão già nhà họ Lý kia, kình khí của nó đã cạn kiệt không còn chút nào, nếu bần tăng đoán đúng, giờ phút này thằng đệ tử quý hóa của mày căn bản không thể vận được toản bộ thực lực hóa kình, nếu không, vì sao nó phải nhờ tới súng?”
“Đúng chứ hả?”
Đôi mắt của Diệp Lâm như kết băng.
Ông trầm mặc không đáp.
Lão hòa thượng thấy thế, lập tức quát vào phía trong Phật đường bên ngoài trận: “Còn không nhanh lên!”
“Vâng!”
Bốn tên Thánh Tử một người dìu một người, trên người ai nấy cũng bị thương không nhẹ, khóe miệng rỉ máu đỏ tươi, nhưng dù vậy, muốn giết một võ giả không còn chút kình khí nào trong cơ thể là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bọn họ đi đến Phật đường, lúc này cứ thế mà đi, không ai ngăn trở!
Bọn họ đồng loạt cúi đầu với lão hòa thượng, mặt quay về hướng sơn đạo của ngọn núi kia, đề khí chạy đi.
“Không xong”.
Diệp Lâm tái mặt, lập tức quay đầu hét lên với Vu Kiệt: “Chạy!”
“Tiểu Kiệt!”
“Chạy!”
Là sư phụ, làm sao ông lại không biết tình hình hiện tại của Vu Kiệt được chứ.
Liên tục bảy ngày tiêu hao thực lực đến cùng cực, chỉ để lấy tâm liên cho bằng được.
Sau khi trở về, một phút cũng không được nghỉ ngơi mà dùng hết kình khí trong cơ thể cứu sống ông cụ Lý.
Rồi bây giờ, lại một mình xông vào nơi này!
Hẳn là, phải mệt chết đi!
Diệp Lâm hiểu rõ, mức độ nguy hiểm mà hiện tại mà Vu Kiệt đang phải đối mặt so với trước đó chỉ tăng chứ không giảm.
Anh chết mất!
Nhưng nếu anh chạy?
“Sao có thể!”, Vu Kiệt nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy dọc theo hai má.
“Không thể tha được!”
“Ai can đảm hơn người đó thắng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!