Một tiếng quát vọng lại trước tòa nhà.
Ầm ầm như tiếng sấm, đinh tai nhức óc.
Cho dù đã có tuổi nhưng vị huyền thoại trong giới kinh doanh này cho đến nay vẫn là nhân vật được vạn người ngưỡng mộ, vẫn còn nguyên sự uy nghiêm và khí chất của riêng mình.
Mà lời ông ta vừa quát khiến mọi người không hẹn mà cùng cảm thấy một sức thống trị cực kì gay gắt trong lòng, cảm nhận rõ ràng nhất chính là Hiên Viên Thâm.
Trong lòng càng có quỷ thì càng trở nên mất tự nhiên.
Nhưng…
Hiên Viên Thâm cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nuốt nước bọt, im lặng không nói.
Vương Quân bị mắng khẽ cụp mắt cúi đầu, căn bản không dám mắng lại. Nếu là Lưu Hải Nha dám nói kiểu đó với ông ta, ông ta nhất định sẽ không do dự mà bật lại.
Nhưng Cổ Thu không phải là Lưu Hải Nha, cũng không phải là nhân vật mà Lưu Hải Nha có thể so sánh, không ngoa khi nói, ông trùm giới kinh doanh đã nghỉ hưu này chỉ cần gật đầu, mở miệng một cái thì người phụ trách có địa vị cao nhất trong giới kinh doanh Thủ Đô vẫn là ông ta không còn nghi ngờ gì.
Hết cách rồi, Vương Quân chỉ đành ghìm chặt da đầu, cười gượng gạo: “Thế này thì nghiêm trọng, nghiêm trọng quá, ông Cổ, buổi thẩm tra hôm nay chẳng phải là cho Lý Châu một lời giải thích, cho cấp trên một lời giải thích và cho ông một lời giải thích sao?”
“Ông muốn nói gì vậy?”
“Gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma!”
Khi Vương Quân vừa nói xong, ông Cổ mở miệng nói một câu khiến đám người Vương Quân nghẹn họng, không biết nên nói thế nào.
Cổ Thu liếc nhìn một lượt những người có mặt: “Lời nên nói, tôi không nói, lời không nên nói, tôi cũng không nói. Hôm nay tôi tới đây chỉ nói một câu này, tôi muốn chân tướng, cho dù là chứng cứ xác thực hay lời do chính miệng đồ đệ tôi nói, tất cả nhân viên của tổ điều tra có mặt ở đây đều phải gánh vác trách nhiệm tương ứng”.
“Hôm nay tôi tới đây cũng để làm một đôi mắt sáng, nếu người nào vì mấy thứ lợi ích gì đó, làm ra đủ loại âm mưu quỷ kế không sạch sẽ, vậy thì đừng trách cậy quải trượng đầu rồng này của Cổ Thu tôi đánh người không có mắt!”
“Nghe rõ chưa!”
Nói xong, Cổ Thu lại quát một tiếng.
Tiếng quát như rồng thở hổ gầm, không ai có mặt dám đáp trả, tất cả đều nuốt nước bọt, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông cụ đã hơn 70 tuổi này.
Dường như chỉ sợ nhìn thấy trong lòng có quỷ.
“Ngẩn ra làm gì, trả lời đi”, Vương Quân trừng Hiên Viên Thâm một cái.
“Vâng...vâng!”
Bị Vương Quân nhắc nhở, Hiên Viên Thâm trong lòng nặng nề, đang nghĩ những chuyện khác vội vàng gật đầu trả lời: “Ông yên tâm, ông Cổ, tổ điều tra tuyệt đối sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ xấu, tất cả chứng cứ đều có tình xác thực, tất cả trình tự đều công khai minh bạch”.
“Được!”
Con ngươi ông Cổ co lại, nhìn Hiên Viên Thâm: “Nhớ kĩ lời cậu nói”.
Nói rồi, Cổ Thu nhìn tất cả mọi người, nhấc chân, đi vào phòng hội nghị chuẩn bị tổ chức buổi thẩm tra trong tòa nhà.
Ông ta vừa di chuyển, những người khác cũng vội vàng theo sau.
Chiếc xe thương mại đặc trưng dừng trước cửa cũng chạy vào bãi đỗ xe.
Tất cả nhân viên bảo vệ canh giữ mọi con đường, bảo quản nghiêm ngặt không cho tin tức của buổi thẩm tra lộ ra ngoài, cấm không cho người không liên quan tới việc này vào trong.
Hơn nữa, camera ở mọi ngóc ngách đều hoạt động theo quy trình, giám sát mọi con đường ra ngoài quan trọng trong trạng thái giám sát cao độ.
Sau khi ông trùm giới kinh doanh tới cuộc thẩm tra này thì độ bảo mật của cuộc họp đã cao đến mức khó lòng tả nỗi, tất cả đều ý thức được, một khi xảy ra chút sai sót, không chỉ mình Hiên Viên Thâm mà những nhân viên trong tổ điều tra ngay cả để lại một bức thư e rằng cũng bị giấy điều lệnh của cấp trên đuổi cổ!
Dù sao thì...
Ông ta, là Cổ Thu!
Bà ta, là đệ tử chân truyền của Cổ Thu!
Đến rồi.
Rất nhanh, thời gian dự định đã đến.
Toàn bộ nhân viên quan trọng tham gia lần thẩm tra này đều tập hợp trong một căn phòng hội nghị rộng hơn 200 mét vuông, những nhân viên liên quan đem tất cả chứng cứ của tổ điều tra đóng thành một văn kiện phát cho từng người.
Trà nước tươm tất.
Toàn bộ mày ghi hình ghi lại cuộc thẩm tra hôm nay cũng đã đặt ngay ngắn.
Người trong tổ điều tra bên kia cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu người quan trọng.
Lý Châu!
Sau khi xem xong văn kiện trên bàn, Lưu Hải Nha và Vương Quân đồng thời lộ ra vẻ mặt và đầu mày bất lực.
Lưu Hải Nha: “Điều tra cái quái gì vậy, sao kê ngân hàng, kết quả tra khám, gì mà cuộc sống xa hoa từ nhỏ tới lớn của Mục Tiểu Vũ, người tiếp xúc, vòng quan hệ, vòng bạn bè, mấy thứ này liên quan gì tới sự việc lần này?”
Nói xong, Lưu Hải Nha tức giận quẳng tập văn kiên trong tay vào Hiên Viên Thâm đang ngồi phía đối diện.
“Bốp!”
Một tiếng kêu nhẹ.
Văn kiện đập vào mặt Hiên Viên Thâm.
Soạt!
Trong nháy mặt, cả hiện trường đều im lặng.
Những nhân viên nghe theo lệnh của Hiên Viên Thâm đi điều tra đều run rẩy trong lòng, nuốt nước bọt, nhìn Hiên Viên Thâm.
Vương Quân sắc mặt nặng nề: “Nhóc con nhà Hiên Viên, tôi biết ý anh muốn nói cuộc sống từ nhỏ tới lớn của con gái Mục Tiểu Vũ nhà Lý Châu không giống với gia đình có thu nhập như thế có thể chu cấp được, nhưng anh có từng nghĩ, Lý Châu cũng là người nhà họ Lý!”
“Trước khi anh làm tập văn kiện này lẽ nào không xem qua kĩ lưỡng? Cứ cuối năm đi ăn một lần bít tết thượng hạng, đi tới khu vui chơi nước ngoài mấy lần, đôi lúc còn ra nước ngoài du lịch, đi đứng đều dùng xe sang, còn qua lại thân thiết với mấy cô cậu nhà giàu của tập đoàn nào đó, có mối quan hệ bạn bè rất rốt, mấy thứ này là gì vậy?”
“Xin hỏi, có phải anh đã quên, ông ngoại của Mục Tiểu Vũ là ông cụ nhà họ Lý? Những thứ này đối với cháu ngoại nhà họ Lý thì đáng là bao, có thể dùng để chứng minh Lý Châu tham ô được hả?”
“Não anh để đâu rồi!”
Nhìn tập văn kiện không đâu vào đâu này, Vương Quân mặc kệ có nhiều người, không nhịn được phát cáu ngay trong hội nghị.
Việc còn chưa bắt đầu!
Đã bị đưa ra chất vấn.
Giây phút đó, ánh mắt hai người phát ngôn nhìn Hiên Viên Thâm đều trở nên không hài lòng.
Mà Cổ Thu đóng văn kiện lại, thốt ra một câu: “Haha…”
“Chỉ bấy nhiêu?”
“Lương mỗi tháng của đồ đệ tôi quả thật không nhiều bằng mấy nhà kinh doanh kia, nhưng đưa con cái đi ăn bữa bít tết, đi khu vui chơi mấy lần, chút tiền này cũng không đến mức không trả được!”
Châm chọc!
Châm chọc sâu sắc.
Hiên Viên Thâm bị ba người mắng vuốt mặt không kịp, không nói một lời.
Biết đâu, ông ta lại rất hưởng thụ cảm giác này.
Cảm giác, khổ trước sướng sau.
“Nói đi, câm à?”
Lưu