Nhà họ Hạ ở Thủ Đô.
Đây là gia tộc không huênh hoang trong thế tục, không có tứ hợp viện trăm triệu ở trung tâm thành phố, cũng không có cả hàng trăm người hầu vệ sĩ hộ tống ra ngoài, càng không có siêu xe khắp nơi, nhà cửa lộng lẫy.
Cái có, chỉ là một ngọn núi lớn.
Nằm trong một thôn nhỏ dưới chân núi Tây Nam ngoại ô Thủ Đô chính là nơi tập hợp của người nhà họ Hạ, trông có vẻ bình thường nhưng khó có thể nhìn thấu được bí ẩn bên trong.
Người từng đến thôn này kể lại rằng: Nơi đây là một mê cung, một mê cung vô cùng phức tạp, rõ ràng chỉ nhìn thấy mấy con đường nhưng càng vào sâu thì lại giống như đi vào một khu rừng nguyên sinh không thấy đầu đuôi, dù đi thể nào cũng không thể thoát ra được.
Hễ là người ngoài vào thôn này thì không thể nào dựa vào năng lực của bản thân mà ra khỏi thôn được.
Chỉ có người sinh ra ở nhà họ Hạ mới biết được toàn bộ địa bàn trong thôn.
Cũng bởi vì có quá nhiều người mất tích ở đây nên nhà họ Hạ mới bỏ ra 5 tỷ tệ mua quyền sở hữu khoảng đất 30 dặm xung quanh, hơn nữa còn bảo Quốc Phái phong tỏa hết các con đường vào trong thôn, cấm người ngoài vào trong.
Lúc này, ở trung tâm thôn, trong một từ đường cổ kính, một ông cụ tóc bạc chống cây quải trượng đầu rồng, trên người mặc một chiếc áo luyện công màu trắng, tay cầm một nén nhang đứng trước bài vị tổ tiên.
Sau lưng là toàn bộ con cháu đời thứ hai và thứ ba nhà họ Hạ.
“Hôm nay là lễ tế tổ tiên nhà họ Hạ, đặc biệt gọi mọi người tới đây, cũng sẽ không làm mất nhiều thời gian của các con đâu, nhớ lấy, đây là truyền thống, là quy định mà tổ tiên để lại”.
“Nhà họ Hạ chúng ta không giống với các gia tộc truyền thừa khác, bọn họ đều là bàng môn tà đạo, còn nhà họ Hạ chúng ta là thế gia đứng đầu võ đạo do hoàng đế Hiên Viên chính thống tỉ mỉ lựa chọn, quy tắc này không thể đánh mất được!”
“Nghe rõ cả chưa?”
“Vâng, đã rõ”.
Mọi người đều lớn tiếng trả lời, lúc này cho dù là ai đứng trước mặt ông cụ cũng đều không dám tỏ thái độ.
Rất nhanh, sau khi ông cụ dập đầu xong thì từng người sau lưng theo vai vế lần lượt bước lên trước cúng bái.
Ông cụ nhanh chóng bước ra cửa, đưa mắt ra hiệu cho hai người đàn ông.
Hai người đó lần lượt là hai rường cột đời thứ hai của nhà họ Hạ, Hạ Tập và Hạ Đế!
Mỗi người đều sở hữu sức mạnh tầng 5 người phong thánh, cũng là người nhà họ Hạ hiện tại nắm quyền thế tục, là người nắm quyền đằng sau tập đoàn Hạ Long.
Hai người sau khi cúng bái xong thì lập tức tới biệt viện của ông cụ.
“Bố!”
“Bố!”
Hai người chào hỏi.
Ông cụ tóc trắng ngồi dưới một gốc cây lớn, ngước nhìn bầu trời: “Già rồi, bố muốn nghe chút tin tốt, viên đá kia đã tìm được chưa?”
Nghe lời này, Hạ Tập lên tiếng trước: “Đã tìm thấy rồi, Viên nhi đang tra hỏi, trước mắt đã tìm thấy quỹ quyên góp của đại học Thủ Đô từ Myanmar, do một số quy tắc Viên nhi bắt buộc phải tuân theo nên chỉ có thể đấu giá lại viên đá đó”.
“Có điều bố yên tâm đi, con đã đưa cho nó đủ tiền để đi mua về, người ở đó chẳng qua cũng chỉ là mấy người thường không đáng để mắt đến, không có thực lực gì cả. Ngoài ra con còn cho người điều tra rồi, người của Quốc Phái và các giang hồ truyền thừa khác cũng không có được tin tức của viên đá này”.
“Có lẽ tới lúc đó, buổi quyên góp cũng đã bắt đầu rồi, một khi mua được viên đá thì Viên nhi sẽ lập tức gửi viên đá đi”.
“Vậy thì tốt”.
Nhận được nội dung tin tức cụ thể, khóe miệng ông cụ tóc trắng cong thành một nụ cười: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá, không hổ là thiên tài trăm năm khó gặp của nhà họ Hạ, Viên nhi làm việc bố rất yên tâm, chỉ tiếc…bây giờ thế đạo lại xuất hiện một thiên tài không hề kém cạnh Viên nhi, e là hai con rồng tranh đấu, nhất định sẽ có một con bị thương!”
“Người bố nói là cháu trai nhà họ Lý, thằng nhóc được cả Võ thánh và Thánh y nhận làm đệ tử ạ?”
Hạ Đế hỏi.
Ông cụ tóc bạc gật đầu: “25 tuổi đã là cao thủ hóa kình, tu đạo trước sau chưa tới sáu bảy năm, thành tích này quá khó tin, Viên nhi tu đạo từ nhỏ tới nay, tròn 20 năm mới bước chân vào hóa kình nhưng cậu ta chỉ mất 6 năm, còn định hình xương cốt sau 18 tuổi, thiên phú thế này thật khiến người khác khó lòng tưởng tượng”.
Lời vừa nói ra, Hạ Tập dường như hiểu được ý tứ trong câu nói này: “Bố muốn nói, không trừ khử thằng nhóc đó, ngày sau nhất định sẽ thành tai họa”.
“Việc này các con tự mình xem xét đi! Nhưng chuyện liên minh với nhà Hiên Viên mấy ngày trước có vẻ không ổn, liên minh với nhà Hiên Viên không phải là lựa chọn tốt!”
“Tuy tổ tiên nhà Hiên Viên, Hiên Viên hoàng đế là ân nhân của nhà họ Hạ ta, nhưng đã trôi qua hàng ngàn năm, hậu duệ của vị hoàng đế đó không biết đã ngu ngốc tới mức nào rồi, ân tình của hoàng đế với nhà họ Hạ chỉ là ân tình của một mình hoàng đế thôi, đôi lúc không nên quan tâm tới nhà Hiên Viên”.
“Con hiểu rồi, thưa bố!”, Hạ Tập gật đầu, cung kính trả lời.
Lúc này Hạ Đế nói: “Những việc này không quan trọng, bố, chỉ cần lấy được viên đá đó thì thiên tài nhà họ Lý kia dù yêu nghiệt tới cỡ nào sau này cũng sẽ bại dưới tay Viên nhi thôi, không thể gây ra sóng gió gì đâu”.
Hạ Tập đồng tình: “Đúng vậy, thứ bên trong viên đá đó là đồ vật tối cao ghi chép ở thời thượng cổ, có được nó, Viên nhi nhà chúng ta sau này nhất định sẽ phong vương!”
“Phải”.
Ông cụ tóc bạc cũng cảm thán nói: “Có lẽ trời xanh thương tiếc cho nhà họ Hạ chúng ta nên mới cho chúng ta cơ hội này, thứ bên trong viên đá đó là do năm ngàn quy luật tự nhiên hóa thành, tương truyền thời thượng cổ, chỉ cần nó chấn động liền có thể khiến nhật nguyệt mất đi màu sắc, long trời lở đất, biến biển cả thành nương dâu, thật muốn xem thử thứ bên trong viên đá đó…”
“Tít, tít, tít...”
Ông cụ vừa nói xong, điện thoại trong túi Hạ Tập đột nhiên reo lên.
Vừa nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Hạ Tập chợt căng thẳng, sau đó vui mừng: “Bố, là điện thoại của Viên nhi, xem ra là tin tốt”.
“Thật sao?”, Hạ Đế cũng vui mừng.
Ông cụ vội thúc giục: “Mau nghe máy đi!”
“Vâng”.
Nói xong, Hạ Tập nhanh chóng nhấn nút kết nối, đặt điện thoại vào lòng bàn tay và bấm loa ngoài.
Giây tiếp theo, chỉ nghe giọng Hạ Tập: “Viên nhi, có phải mua được đá rồi không?”
Lúc nói câu này, giọng của Hạ Tập cực kì mong đợi.
Ông cụ tóc bạc và Hạ Đế cũng bày ra vẻ mặt mong đợi.
Nhưng…
Sau đó, câu nói của Hạ Viên khiến ba người đồng loạt nhíu mày!
“Không…không hay rồi, bố, xảy ra chuyện rồi, có người muốn tranh quyên góp với chúng ta!”
Soạt!
Nháy mắt, Hạ Tập biến sắc.
Ông ta nghiêm giọng: “Ai?”
Hạ Viên: “Vu Kiệt, thằng chó nhà họ Lý đó”.
“Cái gì? Vu Kiệt!”
Vừa nghe được câu trả lời, ba người đưa mắt nhìn nhau.
“Hắn sao lại ở đó?”, Hạ Tập hỏi.