Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa hậu đài, trên thắt lưng ông ta có treo một bình rượu nhỏ, sắc mặt u ám, bộ râu màu bạc lơ phơ, đôi mắt vô cùng sắc bén, trên tay cầm một chiếc dao găm, đằng đằng sát khí!
Từ trước đến nay, võ giả đến từ Cực Nam Quan Hải không phải là người dễ đối phó, đặc biệt là sau khi ông ta biết được vị thiếu chủ trong bức thư gửi đến Cực Nam Quan Hải chính là con trai trưởng của cô chủ đã rời khỏi Cực Nam Quan Hải vào hai mươi năm trước, thì loại sát khí này lại càng tăng thêm.
Cho nên ông ta đến rồi.
Đem theo một con dao găm.
Đem theo bình rượu mà cô chủ từng tặng cho ông ta.
Đi đến thành phố xa lạ này, mảnh đất xem thường Tứ Đại Tu La và những kẻ yêu nghiệt!
Ông ta tựa người vào một bên cửa, cơ thể phát ra khí kình khóa chặt khu vực xung quanh hậu đài, tạo thành một không gian tuyệt mật biệt lập, bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh đánh nhau nào trong khu vực này, những người có cảnh giới thấp hơn cấp sáu hóa kình đều không thể bước vào nơi này.
Đây chính là không gian thuộc về ông ta.
Khác với lĩnh vực của người phong vương, giống như các chiêu thức của trận pháp.
Vào lúc này, cảm nhận được luồng khí kình còn mạnh hơn của chính mình, trên mặt ông lão đến từ nhà họ Hạ bỗng toát đầy mồ hôi lạnh, nhận ra tình thế nguy hiểm trước mắt, dùng một câu nói của các cụ ngày xưa mà nói:
Đó gọi là tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng!
Ông lão khẽ híp mắt lại: “Thú vị đấy!”
“Từ lúc nào Hoa Hạ lại trở thành nơi mà yêu nghiệt Tu La cũng dám đến vậy, không sợ ở đây giết người sẽ thu hút sự truy sát của Quốc Phái sao?”
Phong Thanh Dương nhìn vào chiếc vào dao găm, rồi chầm chậm rút nó ra, tựa như có ý gì đó, lạnh giọng đáp: “Chỉ cần ông chết rồi thì tôi sẽ có một ngàn cách khiến thi thể của ông biến mất không để lại chút dấu vết nào, người chết luôn là thứ giữ kín bí mật nhất, ngoài ra…”
“Đường đường là võ giả của nhà họ Hạ, vậy mà lại đi làm những chuyện trộm cắp này, nếu không có sự bày mưu tính kế của người nhà họ Hạ, tôi nghĩ ông cũng không có gan làm vậy, cho dù ông chết rồi, lẽ nào nhà họ Hạ còn dám xuất đầu lộ diện bảo vệ ông sao, thu hút sự chú ý nguy hiểm để chứng minh giúp ông?”
Lời này vừa nói ra, lông mày của ông lão càng nhíu chặt hơn.
Ông ta hít sâu một hơi: “Bất kể thế nào thì chuyện này cũng không liên quan đến ông”.
Phong Thanh Dương lại nói tiếp: “Nếu như ông trộm những thứ đồ khác thì không liên quan gì đến tôi thật, nhưng ông lại cứ nằng nặc đụng đến bảo bối của thiếu chủ nhà chúng tôi, vậy mà lại nói không liên quan, đừng nói là tất cả mọi người ở Cực Nam Quan Hải, cho dù là bản thân tôi, cũng không thể nào tha thứ”.
Nói xong, một tay ông ta siết chặt dao găm dài ba tấc, nhắm chuẩn ngực ông lão mà lao đến.
Trong không gian tuyệt đối bị khí kình phong tỏa, một tia nắng mặt trời lọt vào khe hở nơi ô cửa sổ, chiếu vào lưỡi chiếc dao găm sáng chói.
“Cho nên, tôi cho ông hai sự lựa chọn!”
“Thứ nhất, quỳ xuống, tự sát!”
“Thứ hai, tôi tiễn ông xuống suối vàng!”
Trong giọng nói, một luồng sát khí mạnh mẽ lao ra khỏi cơ thể Phong Thanh Dương bao trùm khu vực này.
Khoảnh khắc đó, ông lão chỉ cảm thấy những luồng khí lạnh như băng tuyết bao vây khắp xung quanh, ông ta hít sâu một hơi: "Không thể nào!"
“Vậy thì, chết đi!”
Dứt lời, Phong Thanh Dương liền hành động, bước chân di chuyển, bóng dáng ông ta giống như hòa vào thiên địa, một mảnh giấy ở trên nền nhà bị thổi bay, in lên hình bóng của ông ta, giây tiếp theo, ông ta đã đến trước mặt ông lão.
Tốc độ cực nhanh, chỉ cần một hơi thở đã rút ngắn khoảng cách năm mươi mét.
Ngay khoảnh khắc thân hình Phong Thanh Dương dừng lại, ông lão cũng phản ứng rất nhanh, ông ta vươn nắm đấm ra, đánh từ bên phải, một luồng khí kình giống như đầm lầy toát ra khí tức ăn mòn bao quanh nắm đấm, bầu không khí dường như bị nhuốm đầy khí độc lao về phía Phong Thanh Dương.
Ông lão không được xem là người chính thống của nhà họ Hạ, nếu như xét về thân phận, ông ta cùng lắm chỉ là một võ nô!
Võ nô chính là nô lệ hầu hạ cho những người thừa kế trong gia tộc, hầu hết những người này đều là thiên tài luyện võ không có lai lịch gì, được người trong gia tộc phát hiện từ nhỏ, sau đó mua về gia nhập vào gia tộc, áp dụng một số phương pháp cực kỳ tàn nhẫn để khiến những thiếu niên có thiên phú này nhanh chóng trưởng thành và trở nên tài giỏi hơn, để đặc biệt hầu hạ những nhân vật quan trọng trong gia tộc.
Hơn nữa, những người này từ nhỏ đã bị ép phải luyện võ quá ác độc, kết quả là nền tảng bẩm sinh không được tốt, cho dù có thể nhanh chóng đạt đến cấp bậc tông sư, nhưng cuối cùng lại rất khó có thể đột phá lên được cảnh giới phong thánh.
Ông lão chính là người như vậy.
Ông ta đánh trả rồi.
Sử dụng cách chiến đấu của riêng mình.
Đối mặt với cú đấm của ông lão, đồng tử Phong Thanh Dương chợt co rút lại, mấy năm nay ông ta luôn ở trên địa bàn của Tứ Đại Tu La, Cực Nam Quan Hải, đã từng thấy cao thủ phát tán chất độc mạnh hơn ông lão rất nhiều, cho nên lập tức nhận ra trên nắm đấm kia có độc!
Nhìn thì tưởng là một cú đấm đơn giản nhưng thực ra là có độc.
Một khi chạm vào, độc kình sẽ trực tiếp đi qua da rồi thâm nhập vào thần kinh, cho đến tận xương tủy, thủ đoạn độc ác không thể tưởng tượng được.
Phong Thanh Dương vội siết chặt dao găm, đâm về phía nắm đấm kia.
Ngay khi hai người chuẩn bị va chạm thì khóe miệng ông lão nhếch lên một nụ cười đắc ý, sau đó ông ta nhanh chóng thả nắm đấm ra, né đòn tấn công của chiếc dao găm rồi lướt qua ngực Phong Thanh Dương.
“Ông trúng kế rồi!”
Ông lão vừa né đòn, vừa tiến lên phía trước, tốc độ cực kỳ nhanh.
Ánh mắt nhìn vào chỗ hiểm của Phong Thanh Dương.
Nhưng…
Ngay khi ông ta nghĩ rằng sự công kích của mình sắp thành công thì đột nhiên…
Dừng lại rồi!
Xoẹt!
Sắc mặt ông lão tái mét: “Chuyện…chuyện này, sao có thể?”
Giây tiếp theo, chỉ thấy Phong Thanh Dương nhìn con dao găm trong tay, cười nói: “Kiếm Pháp Nhất Thức, định thân!”
Trên đời này, sự thật khiến người ta khó chấp nhận nhất chính là, khi bạn nghĩ rằng bạn sắp thành công rồi, bạn nghĩ những gì bạn đang làm là đúng, nhưng số phận thường khiến bạn trở nên vô cùng lố bịch, lúc này bạn mới nhận ra rằng mình chỉ là một trò cười!
Đúng vậy!
Giờ phút này, trong mắt Phong Thanh Dương, võ giả nhà họ Hạ đây giống như một trò cười.
“Ai nói với ông chiếc dao găm trong tay tôi đây là sát khí?”
Ông lão cau mày: “Pháp khí!”
“Đúng vậy, pháp khí!”
Ông ta đột nhiên nhận ra: “Ông…ông là thuật sĩ?”
Phong Thanh Dương: “Khi ông nhận ra điều này, thì đã quá muộn rồi”.
Nói xong, Phong Thanh Dương khẽ di chuyển cổ tay, dao găm xẹt qua không trung lao đến giữa lông mày của ông lão: "Kiếm Pháp Tứ Thức, nổ tung!"
“Bùm!”
Sau tiếng nổ kia, máu tươi giống như nham thạch nóng chảy từ trên đầu ông lão trào ra, bắn tung tóe!
Khí kình của chiếc dao găm biến thành một chút ánh sáng lạnh lẽo chiếu thẳng vào đầu ông lão.
Ông ta chết rồi.
Không có gì bất ngờ cả, như một kẻ yếu chết dưới tay một kẻ mạnh.
Phong Thanh Dương là cường giả cấp bảy hóa kình, nhìn từ góc độ nào đó, thực ra ông ta mạnh hơn những cao thủ bình thường cùng cảnh giới ở Hoa Hạ rất nhiều, ông ta hiện tại đã được xem như là bước nửa chân vào hàng ngũ của người phong thánh rồi.
Vì vậy, đối phó với một võ nô không có đủ căn cơ thì chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Sau khi ông lão chết, sàn nhà bê bết máu, thi thể kia lẻ loi trơ trọi ngã xuống mặt đất.
Tiếp đó, Phong Thanh Dương lấy điện thoại ra: “Ông nhanh phái người đến dọn dẹp thi thể đi, càng nhanh càng tốt”.
“Đừng làm ảnh hưởng đến chuyện của thiếu chủ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!