Đối với Phong Thánh, Vu Kiệt cũng không đến nỗi chấp nhất quá nhiều.
Chỉ là anh thấy hơi tiếc nuối mà thôi.
Những nghĩ lại, nếu không có tảng đá này thì chắc anh cũng chẳng sống đến giờ này đâu.
Từ trên máy bay nhìn thấy tia sét đó đánh về phía mình, Vu Kiệt lại càng thấu hiểu điều đó, anh nhìn tảng đá và hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra vào hôm đó một lần nữa.
Với những thông tin đang có, anh có thể đặt nghi ngờ lớn nhất về tai nạn máy bay lần này cho Jack, cả sân bay Luân Thành này đều được trang bị thiết bị an ninh và bảo vệ, trước khi máy bay cất cánh đã có người xem xét thật kỹ những máy quay đó, đề phòng xuất hiện bất kỳ kẻ kỳ lạ nào, vì vậy, người có thể đặt bom lên máy bay mà thần không biết quỷ chẳng hay chỉ có người quản lý gia tộc Rothschild này.
Anh không ngờ rằng Jack lại có thể làm ra một chuyện như thế, còn sau lưng có Rothschild Tiêu Hán sai sử không thì anh cũng chẳng rõ.
Nhưng anh biết bây giờ thế giới này chắc chắn đã nổi sóng dậy gió vì sự mất tích của mình!
“Kẽo kẹt!”
Khi anh đang suy nghĩ thì tiếng cánh cửa gỗ bị đẩy ra vang lên, Ngô Tiểu Phàm bưng chén thuốc đã nấu xong đi tới trước mặt Vu Kiệt.
“Anh thấy khỏe không?”, bấy giờ, Ngô Tiểu Phàm chẳng còn mất kiên nhẫn như sáng nay, ngược lại, với chàng thanh niên đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời mình, cô chiêu kiêu căng thích gây chuyện có tiếng ở Lạc Thành như đổi tính, cực kỳ hiền lành.
“Cũng ổn”.
Vu Kiệt gật đầu: “Cảm ơn cô và ông cụ đã cứu tôi”.
“À… À!”, Ngô Tiểu Phàm gãi đầu, đặt chén thuốc xuống: "Không có gì, không có gì, tiện tay thì giúp thôi".
“Cô có thể cho tôi mượn điện thoại di động một chút không? Tôi cần gọi điện thoại”, Vu Kiệt ngước mắt lên, dò hỏi.
“Được, không thành vấn đề!”
Ngô Tiểu Phàm vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra.
Dù sao Vu Kiệt vẫn chưa đến nỗi mất trí, chắc chắn anh muốn gọi điện thoại để tìm người nhà mình, cô ta cũng chẳng có lý gì để giữ anh ở lại đây nên không suy nghĩ quá nhiều.
Vu Kiệt nhận lấy điện thoại di động của mình rất nhanh, tìm một số điện thoại trong đầu rồi nhấn số của người bố Lý Nam.
Sau đó, anh nhấn gọi.
“Tút tút tút…”
“Tút tút tút…”
Cùng với tiếng chuông rung lên, bên bờ biển Luân Thành, Lý Nam đứng trên một chiếc thuyền cầm kính viễn vọng, tìm tòi xung quanh, vì tín hiệu điện thoại trên biển quá kém, di động chỉ rung lên một chút rồi không có tiếng nữa.
Nhưng Lý Nam vẫn cảm nhận được.
Ông đặt chiếc kính viễn vọng xuống, lấy điện thoại ra.
“Sao thế ông Nam?”, Trịnh Long hỏi.
“Không biết ai đã gọi điện thoại cho tôi, cậu tiếp tục tìm đi”, Lý Nam trả lời xong thì lấy điện thoại di động ra, mở màn hình lên lại phát hiện điện thoại không hiện số lên, ông ta nhìn sang góc phải, hoàn toàn không có tin báo nào.
“Ai gọi điện thoại cho mình thế nhỉ?”, Lý Nam nhíu mày.
“Thôi, kệ đi, tìm tiểu Kiệt mới là quan trọng nhất!”
Nói xong, Lý Nam bỏ điện thoại vào túi tiền.
Vu Kiệt bên này vẫn còn đổ chuông thêm hai tiếng nữa rồi giọng nữ thánh thót vang lên.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng, xin hãy gọi lại sau…”
“Ngoài vùng phủ sóng?”
Sắc mặt Vu Kiệt chợt đổi, nghe thông báo được lặp lại trong điện thoại, anh lặng người.
“Ấy…”, Ngô Tiểu Phàm giải thích: “Có lẽ là do trong núi nên tín hiệu không được tốt nhỉ?”
Vu Kiệt lắc đầu, rõ ràng anh đã thấy cây sóng vẫn đầy, dù là điện thoại cổ nhưng cũng không thể nằm ngoài vùng phủ sóng được, Vu Kiệt biết rất rõ người nhà mình dùng điện thoại thế nào, dường như tất cả mọi tín hiệu đều có thể gọi được từ cả thế giới.
“Chẳng lẽ đang ra biển tìm mình?”, Vu Kiệt thì thào tự hỏi, chỉ có thể là như thế.
“Tôi soạn một tin nhắn gửi đi, nếu bên đó gọi điện thoại lại thì cô phải lập tức nói cho tôi biết đấy nhé?”, Vu Kiệt nhìn Ngô Tiểu Phàm nói.
“Tất nhiên là không thành vấn đề”, Ngô Tiểu Phàm cực kỳ vui vẻ đáp.
“Cảm ơn”.
Dứt lời, Vu Kiệt sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, soạn một tin nhắn gửi đi.
Tin nhắn: Tuy là rất khó tin, nhưng bố à, con đang ở núi Trường Mao, Lạc Thành, Hoa Hạ, bố hãy lập tức cử người đến đây.
Một câu đơn giản, Vu Kiệt nhấn gửi tin nhắn.
Sau đó nghĩ nghĩ, ngoài gọi cho Lý Nam thì có nên báo cho Cẩm Tú bên kia một tiếng không nhỉ?
Vu Kiệt không hề do dự, lập tức nhấn một số điện thoại khác.
“Tút tút tút…”
“Tút tút…”
Tiếc là kết quả vẫn thế.
Sut khi tút tút vài tiếng thì giọng nói máy móc lại vang lên để thông báo.
Xem ra cô ấy cũng đang ở ngoài biển.
Vu Kiệt trả điện thoại lại cho Ngô Tiểu Phàm: “Cảm ơn, nếu hai dãy số đó có gọi lại thì làm ơn hãy nói cho tôi biết”.
“Đi, không thành vấn đề”, Ngô Tiểu Phàm bỏ điện thoại vào túi.
“À đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”
Ngô Tiểu Phàm nghĩ nghĩ: “Nếu tính từ thời gian chúng tôi cõng anh về thì anh đã hôn mê khoảng một tuần rồi”.
“Hôm nay là ngày mấy?"
Vu Kiệt lại hỏi.
“Ngày bảy tháng mười một”.
Nghe thấy thời gian đó, Vu Kiệt bắt đầu suy nghĩ, nói cách khác là sau khi máy bay xảy ra tai nạn hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ thì anh được đôi ông cháu này đưa về nhà, thì ra, đã được khoảng một tuần kể từ hôm xảy ra tai nạn.
Anh hôn mê lâu như thế?
Bây giờ tỉnh lại rồi, phải quay về thủ đô trước mới được, không thể để mọi người trong nhà lo lắng.
Nghĩ nghĩ, Vu Kiệt lại cúi đầu nhìn lướt qua băng vải quấn miệng vết thương, cũng không phải là vết thương lớn gì, chỉ là mấy vết cắt, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.
“Ông cụ đâu?”
Vu Kiệt hỏi.
“Ông nội tôi ấy hả?”
Ngô Tiểu Phàm nói: “À à, ông nội tôi lên ngọn núi phía sau bắt gà rừng được nửa tiếng rồi, chắc cũng sắp về ấy”.
“Được!”
Hỏi một câu khá nhàm chán xong.
Vu Kiệt cũng chẳng còn gì để nói, chỉ nhìn chằm chằm vào tảng đá.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.
Có lẽ là do ngồi đây khá là gượng gạo nên Ngô Tiểu Phàm cứ nắm chặt góc áo mình, ngồi ngây người vài phút thì cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, tốt xấu gì cô ta cũng là một người con gái xinh đẹp, lúc đi học ở Lạc Thành, có tên con ông cháu cha nào không chạy tới tranh nhau lấy lòng cô ta, sao tới phiên người đàn ông này, anh ta nói một câu cũng thấy vô nghĩa?
Không thể ngồi nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!