“Hắt xì!”
Một tiếng hắt xì vang lên trong nhà gỗ.
Thời gian trôi qua khoảng ba bốn tiếng, Vu Kiệt dùng khí kình Chu Thiên chuyển sang cho mình để khôi phục lại chút khí lực, anh xốc chăn lên, đặt tảng đá trong lòng.
Trên người chỉ quấn mấy miếng băng vải mà thôi, quần áo trên người anh thuộc về ông cụ thời trẻ, anh hít một hơi thật sâu, xuống giường và thử đi vài bước.
“May quá, vẫn có thể di chuyển được”.
Vu Kiệt thì thào, rơi thẳng xuống từ độ cao mấy cây số xuống mặt biển, còn sống được đã là tốt lắm rồi, chỉ nằm mê man một tuần là có thể xuống giường đi lại là là chuyện hết sức bất ngờ rồi.
Nghĩ lại, ông cụ đã đi đâu đó hơn bốn tiếng đồng hồ rồi, sao đến giờ vẫn chưa trở về?
“Bố và Cẩm Tú bến kia cũng chưa gọi điện thoại lại ư?”
Vì bình thường Vu Kiệt không dùng đến điện thoại nhiều nên trong đầu anh chỉ có số của một vài người quan trọng, nhất thời anh chỉ nhớ được hai dãy số này.
“Không biết ông cụ thế nào rồi?”
“Sư phụ có đi xung quanh tìm mình không?”
“Haiz!”
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của gia đình, trong lòng là nỗi nhớ thương không sao tả được.
Suy nghĩ một lát, anh đi ra cửa, bước từng bước một, thong thả và vững vàng bước ra sân.
Đây là một căn nhà gỗ được dựng lên dưới chân núi, lá rụng đầy đất, xung quanh là những cây đại thụ, phía tây có cầu nhỏ suối chảy róc rách, phía đông là mặt trời và tiếng chim, có thể ví như thế ngoại đào nguyên. Ngoài căn nhà và vật dụng bằng điện thì chẳng thể cảm nhận được chút công nghệ hiện đại của thành phố ở nơi này.
Như thể căn nhà gỗ này đã hoàn toàn hòa mình vào thiên nhiên.
Khi anh đang cảm nhận hơi thở của tự nhiên thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ hàng rào ngoài sân.
“Đàn ông? Sao lại có đàn ông được chứ?”
“Sao nhà Tiểu Phàm lại có một gã đàn ông xa lạ thế này?”
“…”, Vu Kiệt.
Quay đầu nhìn lại theo hướng âm thanh, Vu Kiệt nhíu mày, đứng cách anh không xa là một tên vạm vỡ mặc áo cộc tay, quần bò và mang đôi giày da trâu với làn da ngăm đen.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã sải bước dài nhảy qua hàng rào, nhanh chóng vọt tới trước mặt anh: “Ranh con, mày là thằng quái nào, sao lại ở trong nhà người đàn bà của bố mày thế?”
“Ai cho mày lá gan đụng đến Tiểu Phàm nhà tao? Chẳng lẽ mày không biết Lưu Hổ của ngọn núi Trường Mao này là ai à?”
“Mày muốn chết hả?”
Giọng điệu Lưu Hổ cũng chẳng thiện lành gì, đôi mắt hổ trợn to, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Vu Kiệt.
Nghe thế, Vu Kiệt vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra nhìn chằm chằm Lưu Hổ, anh lười trả lời, có lẽ đã có quá nhiều chuyện xảy ra nên đối mặt với câu hỏi thế này, anh nghĩ im lặng mới là câu trả lời tốt nhất.
Nên biết rằng trước mặt anh bây giờ là một kẻ bị lửa giận làm lu mờ lý trí, dù anh có giải thích cái gì cũng vô dụng thôi!
Vu Kiệt chỉ liếc mắt nhìn Lưu Hổ một cái rồi xoay người.
“Mẹ nó!”
Lưu Hổ tái mặt: “Dám lờ tao ư?”
Hắn ta gầm lên “Ranh con, mày không nghe bố mày nói cái gì hả?”
Vừa mới dứt lời, Lưu Hổ đã vung tay tới, trực tiếp đánh vào vai Vu Kiệt, năm ngón tay dùng sức định kéo anh lại, trực tiếp quật ngã xuống đất để thể hiện khả năng đánh đấm mạnh mẽ của mình.
Nhưng…
Khi hắn ta vừa đụng vào vai Vu Kiệt thì một giây sau đó, hắn ta đã nhận ra được rằng mình quá… Ngây thơ!
Bất động!
Vẫn đứng lù lù bất động!
Vững vàng như một ngọn núi lớn!
Vu Kiệt vẫn đứng đó, đưa lưng về phía Lưu Hổ, mặc cho hắn ta dùng bao nhiêu sức vẫn không thể lay động cơ thể Vu Kiệt chút nào.
“Có học võ!”
Lưu Hổ ngu người, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên người luôn tự hào về sức mạnh của mình như hắn không thể lay nổi một người.
Rốt cuộc tên này là người thế nào?
Ánh mắt Lưu Hổ chợt thay đổi.
“Ranh con, rốt cuộc mày là ai? Tao hỏi mày đó!"
Vu Kiệt: “Câu hỏi này tôi nghĩ mình không cần thiết phải trả lời anh”.
“Tôi là ai không liên quan gì tới anh, tôi từ đâu tới cũng không liên quan gì tới anh, ngược lại, tôi khuyên anh một câu, tốt nhất anh nên bỏ cái tay mình ra khỏi vai tôi ngay đi”.
Sau khi tỉnh lại từ tai nạn máy bay, tâm trạng anh vốn đã không tốt, bây giờ còn gặp một tên ngu ngốc tới trêu chọc, tất nhiên Vu Kiệt không thể vui vẻ gì cho cam.
“Mày!”
Nghe thế, Lưu Hổ lập tức nổi đóa.
“Cái gì mà không liên quan tới tao? Một người xa lạ như mày xuất hiện trong nhà người tao thương, mày lại nói là không liên quan gì tới bố mày, tao không tin mày có thể làm được cái quái gì ghê gớm!”
Dứt lời, tay kia của Lưu Hổ cũng đặt lên vai Vu Kiệt, cả hai tay cùng dồn sức.
Khi hắn ta đang chuẩn bị dùng lực thì Vu Kiệt chợt nhấc chân lên.
“Bộp!”
Lưu Hổ té trên mặt đất.
Xoẹt!
Anh xoay người với tốc độ cực nhanh, một tay nắm lấy cổ tay Lưu Hổ, dùng thủ đoạn cực kỳ quỷ dị kéo về phía sau.
Và nhanh chóng giải quyết.
Tất ả các động tác đều sinh động như nước chảy mây bay, không hề có chút do dự.
Lưu Hổ quỳ rạp xuống đất, hai dòng máu chảy dọc từ mũi xuống.
Hắn ta ngu người rồi!
Hắn ta ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Vu Kiệt với ánh mắt đầy khiếp sợ.
Hoàn toàn không có thời gian để phản ứng!
Hắn ta còn chẳng biết lý do tại sao mình ngã xuống và cũng chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã… Đổ máu!
Người này không hề đơn giản!
Lưu Hổ nhất thời ý thức được điều đó, hắn ta vội vàng đứng lên, lùi về sau vài bước và nhìn Vu Kiệt với ánh mắt đề phòng.
“Mày… Mày… Mày rốt cuộc là ai?”
“Mày không phải là người ở vùng này”.
Từ xưa đến nay núi Trường Mao đã có thói quen luyện võ từ nhỏ, cũng như Lạc Thành, mỗi người đều có căn cơ về võ học.
Chỉ mới giao thủ đơn giản, Lưu Hổ đã nhận ra Vu Kiệt không phải là người nơi này.
Động tác đó không phải là những chiêu thức bình thường, cái gì mà Bát Cực Quyền, Ngũ Hành Quyền, chẳng giống bất kỳ cái nào.
Nhưng nếu xét kỹ lại thì nó giống với cách đánh của những chiến sĩ đã xuất ngũ!
Vu Kiệt: “Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến anh, mặt khác, về phần Ngô Tiểu Phàm thì cô ta là ân nhân cứu mạng tôi, không phải là quan hệ anh đang nghĩ nên đừng hiểu lầm”.
“Có ma mới tin mày!”
Lưu Hổ không phục hừ khẽ một tiếng.
Lưu Hổ là bạn nối khố với Ngô Tiểu Phàm, không ai hiểu tính tình Ngô Tiểu Phàm bằng hắn ta, một khi gặp được người đánh đấm tốt thì hai mắt người con gái xinh đẹp ấy sẽ sáng lên.
Người thanh niên đứng trước mặt hắn ta đánh đấm ghê gớm vậy, lại xuất hiện trong nhà Ngô Tiểu Phàm, Lưu Hổ không muốn nghĩ lệch lạc cũng khó.
“Anh không tin cũng chẳng liên quan gì đến tôi”.
Vu Kiệt lười nói về những vấn đề này nên dứt lời lập tức xoay người đi.
“Mày đứng lại đó cho tao”.
Lưu Hổ hét lớn một tiếng, cất bước giơ nắm đấm vọt lên.
“Lưu Hổ, cậu đừng tay lại cho tôi!”
Đúng lúc đó, Ngô Tiểu Phàm nghe thấy tiếng đánh nhau lập tức vọt từ trong bếp ra, vừa trông thấy Lưu Hổ chuẩn bị ra tay với Vu Kiệt thì lập tức cau mày lại.
“Tiểu… Tiểu Phàm?”
“Cái gì mà Tiểu Phàm, gọi là chị Phàm!”, Ngô Tiểu Phàm đi tới, giơ tay vỗ lên đầu Lưu Hổ một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!