Nhân từ.
Vô tình.
Hai từ đó không được xem là từ trái nghĩa thật sự, nhưng theo một hướng nào đó thì đúng là nó trái ngược nhau như thế.
Đối mặt với một kẻ còn không bằng súc sinh, Vu Kiệt không muốn thương hại.
Anh không có tư cách để quyết định tính mạng của Thanh Thu.
Cùng nghĩa đó, anh cũng không có tư cách thay ông Ngô Lãnh quyết định xem có nên tha cho người phụ nữ này hay không.
Chỉ là, với tín ngưỡng trong lòng, thực hiện việc mình cho là đúng, dù phải dùng đến thủ đoạn không được người đời chấp thuận thì chỉ cần không thẹn với lương tâm của mình, vậy là đủ.
Xác Thanh Thu lẳng lặng nằm dưới ánh trăng, bóng cô ta bị kéo dài thật dài, từ bên này sang tận bên kia.
Cũng vào lúc đó, chín đệ tử Nga Mi còn lại đều đánh rơi thanh kiếm trong tay mình, cả sự can đảm để chống lại họ còn chẳng có.
Nỗi ám ảnh đó như được khắc vào thật sâu, in vào tâm trí họ không cách nào xóa nhòa!
Vu Kiệt xoay người.
Chín người cùng quỳ xuống, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Đại nhân… Đại nhân, thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi, chúng tôi thật sự không hề cố tình, cầu xin anh tha cho chúng tôi một mạng, cầu xin anh”.
“Đúng đó, đúng đó, chúng tôi bị đại sư tỷ ép thôi, chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả, người cũng do một tay đại sư tỷ giết, chúng tôi hoàn toàn không hề ra tay”.
“Đúng, đúng, không liên quan gì đến chúng tôi!”
“…”
Người mạnh nhất đã chết, những người còn lại chỉ muốn được sống sót.
Kết quả là họ cố gắng đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu kẻ đã chết, biến người đó thành tấm lá chắn cho bản thân mình, dù sao cũng chỉ là một người chết, làm sao há miệng giải thích cho bản thân mình được nữa?
Vu Kiệt cười lạnh, ánh mắt dừng lại ở Lưu Thanh Thanh: “Lúc nãy cô là người nói rất vui vẻ mà?”
“Cô không giết hả?”
Những lời anh nói.
Sắc bén như lưỡi kiếm.
Chỉ trong một hơi thở, kéo theo gió lạnh ập tới, Vu Kiệt đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Thanh Thanh.
Xoẹt!
Lưu Thanh Thanh trợn tròn mắt, tốc độ cực nhanh khiến cô ta hoảng hốt.
Cô ta run lẩy bẩy ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
“Tôi… Tôi!”, cô ta bắt đầu lắp ba lắp bắp, không thể kiểm soát được giọng nói đang run lên của mình, sự sợ hãi trong lòng khiến cô ta hoàn toàn mất đi sự can đảm để phản kháng.
“Nói đi!”
“Tôi… Tôi…”, sắc mặt Lưu Thanh Thanh trắng bệch, khóe miệng run run, nét mặt cũng đầy vẻ hoảng hốt.
“Diễn?”
Vu Kiệt đột nhiên ra tay, bàn tay nắm lấy cổ cô ta, tiện đà nhấc lên giữa không trung như đang nắm cổ một con gà.
“Bây giờ tôi có thể cho cô một cơ hội, nói ra người nào đã dùng kiếm chém ông cụ!”
“Nói xong tôi có thể cho cô thêm một cơ hội chạy trốn”.
Nghe thế, sắc mặt Lưu Thanh Thanh bình tĩnh hơn một chút.
Đứng trước cái chết, cô ta hoàn toàn không dám nói dối.
Tất nhiên, để sống sót, cô ta cũng chẳng màng đến bất kỳ điều gì nữa.
Cô ta liên tục gật đầu, trông vẻ mặt khá là hào hứng, sau đó dựng thẳng ngón tay lên, cố gắng chịu cảm giác khó thở, mặt đỏ bừng chỉ vào hết người này đến người khác.
“Muội ấy!”
“Muội ấy!”
“Cả muội ấy… Muội ấy… Bọn họ…”
Lưu Thanh Thanh không hề giấu giếm, chỉ vào từng người đã giơ kiếm chém.
Như thể chỉ cần chỉ thêm một người sẽ có thêm hi vọng để sống sót.
Còn những người bị cô ta chỉ tay vào thì mặt mũi xám ngoét như tro tàn, câm nín không dám nói gì.
“Bọn họ đều ra tay, mỗi người chém ít nhất vài cái, tôi nói rồi đó, tôi đã nói ra hết rồi đó, có thể thả cho tôi đi được không?”
“Cầu anh, cầu xin anh, ả đại sư tỷ chết tiệt đó bảo chúng tôi làm như thế, tỷ ấy nói nếu chúng tôi không làm thế sẽ giết chết chúng tôi, tất cả đều bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi”.
“Thả tôi đi đi!”
“Bộp!”
Lời vừa dứt thì nắm ngón tay Vu Kiệt đã buông lỏng.
Cơ thể Lưu Thanh Thanh mềm oặt ngã xuống đất, cô ta ôm cổ mình, há miệng thở hổn hển, chờ đến khi ổn định lại thì cô ta lại bò dậy, nghĩ tới cơ hội chạy trốn mình có được, cô ta dùng hết sức chạy về hướng ngược lại.
Khi cô ta chuẩn bị nhấc chân đi.
“Phập!”
Thanh kiếm dài lạnh như băng cùng với sát ý dày đặc, từ phía sau đâm xuyên vào trong ngực cô ta.
Đúng vậy!
Cho cô cơ hội để bỏ trốn.
Nhưng tôi không nói là sẽ cho cô bao nhiêu thời gian.
Là do bản thân cô… Không đủ nhanh!
Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Võ giới Hoa Hạ có một điều cấm kỵ, thân là võ giả, bất đắc dĩ mới phải ra tay với người thường, lại càng không được phép giết người thường, kẻ đi ngược với điều cấm, hậu quả… Tự chịu!”
Dứt lời, anh cúi đầu đảo qua những người bị ngón tay của Lưu Thanh Thanh chỉ, quát lớn: “Thân là võ giả, lại tự cho là mình đứng tít trên cao, xem chúng sinh như con kiến, nói thật, các người không xứng”.
“Các người nói rằng mình đáng thương, số phận quá thảm, nhưng ông cụ đó thì không đáng thương chắc? Các người đáng thương là chuyện của các người, nhưng nếu như vì sự đáng thương của mình mà các người giận chó đánh mèo lên những con người yếu ớt hơn, không tiếc phạm vào điều cấm kỵ thì các người không đáng làm người”.
“Đúng là, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng hận!”
“Mỗi một vết kiếm chém, mỗi một vết thương nào trên người cũng có dòng máu tươi chảy ra, đó là một sự đau đớn nhường nào với một tông sư Hóa Kình, chứ đừng nói là một ông lão tuổi xế chiều?”
“Đó là lỗi lầm của các người!”
Vu Kiệt chỉ thanh kiếm: “Các người tự ra tay hay để tôi làm cho?”
Lời cuối cùng, nói rõ kết cục cuối cùng.
Tử vong, là kết cục đã định.
Dù bọn họ có cầu xin tha thứ như thế nào.
Dù bọn họ có kể ra sự khó xử và đáng thương của mình nhiều thế nào.
Dù bọn họ có hối hận đến thế nào.
Đều không thể đổi được một cơ hội!
Một cơ hội, đã bị chính họ lãng phí.
Bản thân mình đáng thương, đó là chuyện của chính mình, nếu vì sự khó xử của mình mà xâm phạm quyền lợi của người khác thì sự đáng thương của các người chỉ là lý do ngụy trang “bất đắc dĩ”.
Thật lòng xin lỗi, lý do đó không thể mang ra nói với Vu Kiệt này được!
Dù các người có nói thế nào thì khi các người giơ kiếm lên chĩa về phía ông Ngô Lãnh, các người, đều đáng chết!
Từng đó… Là đủ.
Dưới ánh trăng, mỗi một bóng người đều khắc lên hai chữ tử vong.
Hai cái xác đã nằm trên mặt đất.
Một cái là Thanh Thu.
Một cái là Lưu Thanh Thanh.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Như thế…
Kết cục rất dễ hiểu!
Rất nhanh, sau khi nhận ra không còn đường lui nữa thì một sư tỷ giơ kiếm lên, cứa qua cổ mình.
Cũng không biết rằng cô ta có nhận ra được lỗi lần của mình hay không thì ít nhất, cô ta cũng đã phải trả một cái giá đắt cho hành vi của mình.
Sau đó.
Đến người thứ hai.
Người thứ ba.
Người thứ tư.
…
Cũng không biết loạt tự sát để bù đắp lại lỗi lầm của mình kéo dài trong bao lâu.
Trong khu rừng, không còn nghe thấy tiếng lưỡi kiếm lướt qua cổ nữa.
Mười đệ tử phái Nga Mi chỉ còn lại mỗi một người, Mộ Dung Ngư!
Nhìn chằm chằm vào xác của các sư tỷ bên cạnh, Mộ Dung Ngư đứng đơ tại chỗ!
“Đã… Đã chết hết rồi!”, khóe môi cô ta run run, không thể tin nổi.
Vu Kiệt hít một hơi thật sâu, sau đó xoay lại nhìn người cuối cùng.
“Cô có thể đi!”
“Đi?”, Mộ Dung Ngư: “Anh… Anh không giết tôi ư?”
Vu Kiệt: “Cô không đụng vào kiếm, tôi không có lý do gì để giết cô, nhưng cô phải tự giải quyết cho tốt!”
“Thật… Thật vậy không?”, nghe thấy mình được sống, Mộ Dung Ngư run rẩy đứng dậy khỏi mặt đất, lảo đảo vòng sang bên kia rời khỏi ngọn núi.
Vu Kiệt chỉ vào cổng thôn: “Trước khi trời sáng, tôi không muốn nhìn thấy cô ở núi Trường Mao nữa”.
“Mặt khác, trước khi đi, tôi cũng cảnh cáo cô một câu”.
“Đừng phạm vào điều cấm kỵ của võ giới, võ giả là võ giả, người thường là người thường, nếu cô tái phạm, sẽ là…”
“Diệt vọng!”
…
…
Chẳng mấy chốc, Mộ Dung Ngư đã thoát khỏi núi Trường Mao với tốc độ nhanh nhất.
Vu Kiệt cũng chậm rãi rời khỏi ngọn núi.
Chuyện này, kết thúc như thế.
Nhưng…