Sau khi nghe Ngô Tiểu Phàm nói, mất một lúc lâu Lý Nam trên thuyền vẫn chưa phản ứng kịp.
Cuối cùng điện thoại cũng gọi được rồi.
Một tuần sau khi Vu Kiệt biến mất biệt tăm biệt tích từ tai nạn máy bay, cuối cùng số điện thoại duy nhất này cũng kết nối được.
Nhưng…
Nó lại không truyền đến tin tức tốt.
Vu Kiệt xảy ra chuyện.
Gió biển ngày càng lớn, dưới màn trời tối tăm ấy, vẻ mặt Lý Nam dần trở nên nghiêm trọng.
Sau khi Ngô Tiểu Phàm kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian đó cùng với tất cả tình tiết cho Lý Nam, ông ta lập tức hiểu được vụ việc Vu Kiệt bị bắt có sự nhúng tay của thế lực địa phương.
Ông ta nheo mắt lại, nói vào điện thoại: “Cô có dám chắc rằng mỗi một lời mình nói đều là thật không?”
“Tôi chắc chắn”.
“Tôi bảo đảm!”
Tôi thề!
Ngô Tiểu Phàm ngồi trên xe taxi, nhón chân: “Bác… Bác có cách cứu anh Vu không?”
Ánh mắt Lý Nam cực kỳ kiên định: “Xác định bọn họ ở bộ phận nào đã rồi gửi tin nhắn cho tôi”.
“Tôi sẽ cứu thằng bé”.
“Chắc chắn”.
Nói xong, Lý Nam cúp điện thoại.
Đó là con trai ruột của ông ta, không cứu được cũng phải cứu.
Ông ta nhìn về phía Lưu Mỗ.
Bấy giờ, Lưu Mỗ đứng trên boong thuyền cũng nghe thấy nội dung trong điện thoại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao kia: “Mong là lần này cậu đừng để tôi phải thất vọng thêm nữa!”
Lý Nam: “Bố cứ yên tâm!”
Lời vừa dứt, Lý Nam dứt khoát xoay người lấy ra một chiếc điện thoại, vừa mở lên đã trông thấy đằng sau tất cả các dãy số đều có thân phận của chủ nhân số điện thoại.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Lý Nam đã chọn ra ba dãy số.
Số thứ nhất, ông ta gọi cho thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất, Mạc Vãn Phong.
Số thứ hai, ông ta gọi cho gia chủ nhà họ Yến, nhân vật số một Lạc Thành, Yến Long Sơn!
Số thứ ba, ông ta gọi cho thư ký của mình.
Ba số điện thoại vừa được gọi đi, một phút sau, giới thượng lưu Hoa Hạ lập tức… Rung động!
…
…
Trong cơn mưa phùn liên miên, đằng trước khung cửa sổ trúc.
Mạc Vãn Phong nhíu mày thật chặt, vội vàng cầm lấy điện thoại và cả di động.
Không biết ông ta đã đứng đó bao lâu, ánh mắt dần biến thành sự nghi hoặc.
Người của Thượng Quan Bắc được đưa đến Lạc Thành để trốn tránh.
Bây giờ Lý Nam lại nói cho ông ta biết tin tức Vu Kiệt đang ở Lạc Thành.
Liệu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?
Ông ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về việc này thì sân thể dục bên kia khung cửa đã có thành viên tổ chức tập trung chờ xuất phát, đang quỳ một gối bên ngoài.
Một thuộc hạ vội vàng chạy vào phòng, đi tới trước mặt ông ta: “Thủ lĩnh, tất cả mọi người đã tập trung đủ, nhân thủ chúng ta triệu tập được ở Luân Thành đều có mặt ở đây, tổng cộng một trăm người”.
Ánh mắt Mạc Vãn Phong chợt tối đi: “Lập tức xuất phát đến Lạc Thành”.
“Lạc Thành?”
Nghe tên thành phố đó, ánh mắt người kia chợt giật mình, người này biết trước đó không lâu, thủ lĩnh tổ chức đã bí mật cử người đến Lạc Thành để truy tìm một người, bây giờ lại trực tiếp ra lệnh cho tổ chức dẫn người đến đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Ừm!”
Mạc Vãn Phong: “Vừa mới nhận được tin từ ông Lý, Lang Vương ở Lạc Thành, hơn nữa còn bị người khác đổ oan còng tay bắt đi”.
“Cái gì?”
Trong nháy mắt, dường như đầu óc người đó đã dừng hoạt động, một tiếng động lớn vang lên trong đầu, không thể tin nổi.
“Lang Vương đang ở Lạc Thành?”
Làm… Làm sao có thể thế được? Lạc Thành cách tọa độ nơi xảy ra tai nạn máy bay tận ngàn vạn dặm, khoảng cách xa như thế, làm sao anh ấy có thể lặng lẽ xuất hiện được ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó?”
“Có khi nào ai đó đang đùa dai không? Ông Lý có bằng chứng không?”
Mạc Vãn Phong lắc đầu
Nếu như có bằng chứ thì ông ta còn ở đây chờ chắc?
Thắc mắc của người đó cũng là thắc mắc của ông ta, lúc nãy sau khi nhận được tin tức từ Lý Nam thì ông ta đã bắt đầu suy nghĩ, dù sao ngoài tin tức này ra thì ông ta còn biết người của Thượng Quan Bắc cũng đến Lạc Thành.
Liên tưởng đến ân oán của nhà Thượng Quan và nhà họ Lý, cũng khó để ông ta không nghĩ rằng đây là một cái bẫy nhà Thượng Quan sắp đặt cho nhà họ Lý, một khi đến Lạc Thành không tìm thấy Vu Kiệt, lại dùng đến nhiều mối quan hệ với thủ đô như thế, nếu bị nhà họ Thượng Quan nắm được thóp thì chẳng phải nó sẽ thành tảng đá đập vào chân nhà họ Lý về tội lạm dùng tư quyền ư?
Đến lúc đó, chẳng những nhà họ Lý mà cả ông ta cũng sẽ gặp phải rất nhiều nguy cơ.
Tình huống càng căng thẳng thì càng dễ phạm phải sai lầm.
Ông ta không thể bỏ qua khả năng này.
Nghĩ thế, Mạc Vãn Phong hít một hơi thật sâu: “Không cần biết tin tức này có phải là thật hay không, dù sao cũng phải đến xem đã, thủ đô cực kỳ xem trọng Lang Vương, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào”.
“Nếu không phải thì sao?”, người đó đột nhiên hỏi: “Chúng ta đưa nhiều người đến Lạc Thành như thế, nếu tin tức là giả thì chẳng phải nó sẽ là cơ hội cho thế lực bỏ độc lần trước à?”
“Chuyện này…”, Mạc Vãn Phong bắt đầu do dự.
Khi ông ta cảm thấy cực kỳ hoang mang với quyết định lần này.
Thì điện thoại trong túi lại vang lên.
“Ting ting ting…”
Mạc Vãn Phong lấy điện thoại ra xem thử, đó là cấp dưới ông ta cử đến Lạc Thành để bắt người.
Vì thế ông ta vội vàng nhấn nhận cuộc gọi và đặt bên tai: “Alo, đã có tin tức gì chưa?”
Ở đầu dây bên kia, hai mật thám của tổ chức Đệ Nhất đang đứng dưới một ngọn núi lớn với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Bọn họ đứng trước một mặt hồ, nước mưa khiến sự phẳng lặng của nó trở nên gợn sóng.
Xung quanh là màu xanh mát mắt, nếu cảnh tượng này lọt vào mắt một văn nhân tri thức thì hẳn là cảnh tiên, nhưng hai mật thám lại hoàn toàn không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp, bởi vì bọn họ vừa mới phát hiện được chuyện quan trọng hơn rất nhiều.
Chuyện này còn quan trọng hơn cả bản thân họ rất nhiều.
“Báo cáo thủ lĩnh, tên đó đã trốn được”.
Tên đó chính là Lưu Bát!
Mạc Vãn Phong thầm cảm thấy đáng tiếc: “Để tên đó trốn mất rồi ư?”
“Phải!”
Một mật thám nói qua điện thoại: “Chúng tôi lần theo hành tung để đến được khách sạn tên đó ẩn náu tại Lạc Thành, nhưng khi đến nơi thì tên đó đã nhanh chân nhảy qua cửa sổ bỏ trốn, có lẽ đã phát hiện ra chúng ta đang truy tìm”.
“Sau đó chúng tôi điều động quyền theo dõi của cơ quan địa phương, thông qua thiết bị theo dõi tìm được hành tung của Lưu Bát và đuổi theo tên đó ra đến khu rừng ngoài ngoại ô, sau đó mất dấu ở một cái hồ, không thể tìm thấy”.
Hai người báo cáo lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi họ đến Lạc Thành.
Mạc Vãn Phong khẽ thở dài: “Thế à, thế thì tiếp tục điều tra đi, tôi sẽ lập tức cử người tới”.
“Có thật không?”
Ông ta vừa mới nói xong thì giọng mật thám kia bỗng chốc trở nên kích động.
Mạc Vãn Phong sửng sốt: “Chuyện gì thế?”
Mật thám nhìn chằm chằm thứ trong tay mình: “Thủ lĩnh, thật ra tôi còn một chuyện muốn nói”.
“Chuyện gì?”
Mật thám trịnh trọng đáp: “Thủ lĩnh, tuy chúng tôi đã mất dấu Lưu Bát ở bên hồ nhưng lại phát hiện ra được một chuyện cực kỳ lớn.
Nghe giọng hai người họ, Mạc Vãn Phong ngừng thở.
Mật thám: “Thủ lĩnh nhất định phải cử thật nhiều người đến Lạc Thành”.
“Bởi vì chúng tôi vừa mới phát hiện ra một khẩu súng ngắm nằm bên hồ!”
“Khẩu súng đó…”
“Là Cao Tinh Thư mà chúng ta đã giao cho Lang Vương ở bến tàu!”
“Khẩu súng này xuất hiện ở đây chứng tỏ…”
Mạc Vãn