Sống?
Còn sống?
Trên đường cái, nếu không có tiếng mưa rơi ầm ĩ thì chắc là giọng Thượng Quan Bắc đã vang vọng khắp phố để ai cũng nghe thấy.
Không phải do hắn ta không kiểm soát được cảm xúc, mà là nỗi khiếp sợ tin tức này mang đến thật sự quá khủng bố?
Sao lại sống cho được?
“Không thể nào, không thể nào, chắc chắn là không thể nào!”, Thượng Quan Bắc liên tục lắc đầu: “Chắc là anh gặp ảo giác rồi đấy? Làm sao cái thứ đó còn sống được cơ chứ?”
Máy bay nổ mạnh không nói, nhảy xuống từ độ cao bảy ngàn mét như thế thì làm sao mà sống cho được?
Dù Thượng Quan Bắc biết trong tai nạn máy bay đó có mười một người sống sót, nhưng hắn ta cũng biết trong số mười một người đó không có một kẻ nào, không ai nhìn thấy Vu Kiệt nhảy từ trên máy bay xuống, thậm chí có một người còn nói rằng một giây sau khi cô ta trông thấy người thứ mười một nhảy xuống thì máy bay đã bị sấm sét đánh trúng, chẳng thấy bóng dáng Vu Kiệt đâu.
Nói cách khác, Vu Kiệt còn chưa nhảy xuống thì đã bị sét đánh rồi, trong tinh huống đó, làm sao anh có thể sống sót được?
Nếu vẫn còn sống thì tại sao suốt một tuần qua vẫn không tìm thấy?
Đây là kết quả sau hành động cứu hộ của tất cả các thế lực và tài nguyên lớn trên thế giới ư?
Nhưng hắn ta vừa mới nói xong thì Lưu Bát lại chắc chắn nói: “Cậu chủ, đó không phải là ảo giác, thật sự không phải là ảo giác, lúc nãy tôi vừa mới nhìn thấy hai mật thám nọ nhặt được khẩu súng bắn tỉa bên hồ, đó chính là súng của Vu Kiệt!”
“Cái gì?”
Một lần nữa, Thượng Quan Bắc lại phải hít một hơi thật sâu.
“Lạc Thành? Anh… Anh nói là súng của tên khốn đó được tìm thấy ở Lạc Thành ư?”
“Đúng đúng đúng!”, Lưu Bát bổ sung: “Bên cạnh cái hồ đó, hồ nước dưới chân núi nối liền với biển lớn, một khẩu súng không thể bay tới đây được, chỉ có một khả năng duy nhất đó là Vu Kiệt bay tới cái hồ này nên súng cũng rơi xuống đây”.
“Người của tôi báo trước khi Vu Kiệt lên máy bay cũng vác một khẩu súng bắn tỉa trên lưng, trong Long Tiễn, khẩu súng của Lang Vương chưa bao giờ rời khỏi người, đó là chuyện tất cả mọi người đều biết”.
“Khẩu súng bắn tỉa của tên đó xuất hiện ở đây, chỉ có một lời giải thích duy nhất”.
Nghe được lời Lưu Bát nói, Thượng Quan Bắc bắt đầu nghệt mặt ra.
Lạc Thành!
Đó là Lạc Thành đấy.
Tọa độ chiếc máy bay xảy ra tai nạn cách đó nửa quả địa cầu cơ mà.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tên đó lại trôi được tới cái nơi khỉ ho cò gáy Lạc Thành.
Điều này… Ảo không thể tưởng tượng được!
“Thế xác đâu? Tại sao lại kết luận là người vẫn còn sống? Tại sao không phải là người chết?”, Thượng Quan Bắc vẫn còn ôm ảo tưởng trong lòng.
Hắn ta không muốn nhìn thấy Vu Kiệt còn sống.
Lần này quay về thủ đô, tương lai sáng lạn đang chờ đợi phía trước, nếu lúc này tin tức Vu Kiệt còn sống được gửi về thì tương lai của hắn… Sẽ hóa thành bọt biển tan mất!
Lưu Bát lắc đầu nói: “Tạm thời vẫn chưa tìm thấy xác, cũng vì không thể tìm thấy nên tôi mới chắc chắn là còn sống!”
“Tư duy kiểu gì thế?”, Thượng Quan Bắc ngây ngẩn.
Lưu Bát giải thích: “Cậu chủ, cậu không sử dụng súng nên không biết được. Súng bắn tỉaw là loại súng được bọc thép nên không thể trôi đến cái hồ này, nếu không có cơ thể người để giữ lại thì chắc nó sẽ chìm xuống đáy biển, nó lại xuất hiện trước mặt mọi người thế này thì chỉ có một lời giải thích, đó là khẩu súng đã theo chân Vu Kiệt đến cái hồ này”.
“Vị trí súng bắn tỉa được tìm thấy cũng là vị trí tìm thấy Vu Kiệt, nhưng bây giờ không thấy bóng dáng người đâu thì tức là tên đó đã được người cứu lên rồi!”
Hắn ta vừa nói xong thì Thượng Quan Bắc cũng hiểu ra, suy nghĩ trong đầu trở nên rõ ràng hơn.
Nói cách khác…
Tên khốn đó thật sự còn sống, còn được người cứu đi?
“Chết tiệt!”
Hắn ta siết chặt nắm đấm: “Thật sự không thể giết được tên khốn đó mà, mạng lớn thật”.
“Cậu chủ, làm sao bây giờ?”, Lưu Bát hỏi.
Thượng Quan Bắc cố giữ bình tĩnh, sau khi im lặng suy nghĩ một lát, nói: “Anh gửi tọa độ cho tôi, hai tiếng nữa tôi sẽ cử người tới đón anh, còn anh vẫn tiếp tục ẩn náu”.
“Rõ!”
Nói xong, Thượng Quan Bắc cúp điện thoại.
Hắn ta đứng đó nghĩ đến chuyện Vu Kiệt và ngày càng thấy lòng mình bất an.
Nếu để Vu Kiệt về đến thủ đô thì tình thế của hắn ta… Sẽ thế nào?
Chẳng có gì để nghi ngờ, để nhà họ Lý không có cơ để làm khó dễ nhà Thượng Quan, ông nội và bố hắn ta sẽ đuổi hắn về Thiên Thành chẳng chút do dự nào, tiếp tục sống kiếp lưu đày.
Nhưng…
Tên đó vẫn còn sống, Thượng Quan Bắc này sẽ mãi mãi không có ngày yên bình.
Cả đời hắn luôn bị tên thái tử nhà họ Lý đó giẫm nát dưới lòng bàn chân, không có ngày ngóc đầu lên nổi.
Vấn đề quan trọng nhất là mật thám của tổ chức Đệ Nhất đã tìm tới bắt Lưu Bát, chứng tỏ tổ chức đã bắt đầu nghi ngờ hắn ta có liên quan đến vụ tai nạn của Vu Kiệt. Jack bị độc chết cũng đồng nghĩa với đánh rắn động cỏ, hắn ta không thể bảo đảm sau khi Vu Kiệt trở về thì chuyện này có bị điều tra ra hay không.
Một khi nó được điều tra rõ, nghĩ tới thủ đoạn của mình trước đó, Thượng Quan Bắc sợ!
Đúng vậy!
Hắn sợ hãi!
Hắn ta biết rõ đối mặt với kẻ địch của mình, Vu Kiệt sẽ báo thù như thế nào?
Hắn ta sẽ chết?
Chết rất thê thảm…
“Không!”
“Không được!”
Thượng Quan Bắc lập tức đưa ra quyết định: “Tuyệt đối không thể để tên súc sinh đó sống sót!”
“Mình nhất định phải tìm được nó, sau đó giết chết trước tổ chức Đệ Nhất”.
“Tao không tin một cơ thể người bình thường rơi xuống từ độ cao đó mà trên người lại chẳng có chút vết thương nào? Tao không tin mày có thể lợi hại như trước!”
Nghĩ thế, Thượng Quan Bắc tìm một dãy số trong danh bạ.
Đó là số điện thoại của một thành viên trong câu lạc bộ Đồ Long ngày xưa.
Người đó, một trong bốn tài tử, thái tử nhà họ Yến giàu có bậc nhất vùng… Yến Thái!
…
…
Bấy giờ, trong sảnh lớn nhà họ Yến tại Yến Thành vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Nào nào, tất cả mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho Tiểu Thái chúng ta sinh nhật thứ hai mươi hai vui vẻ”.
“Nào”.
“Nào!”
Bấy giờ, trên bàn cơm sung túc, người nhà họ Yến cầm ly rượu đỏ trong tay lên, đứng dậy giơ ly về phía chàng thanh niên mặc bộ tây trang trắng như bạch mã hoàng tử đầy tuấn tú.
“Sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Thái”.
“Tiểu Thái, hai mươi hai tuổi rồi, có thể làm giấy kết hôn được rồi!”
“Khi nào con dẫn bạn gái về nhà, sinh một đứa cháu mập mạp để thêm hương khói cho nhà họ Yến chúng ta đây?”
“Đúng đó… Ha ha ha…"
Tất cả mọi người đều nói cười rôm rả, Yến Thái khẽ mỉm cười, giữ im lặng, nhưng trong mắt lại cất giấu sự lạnh lẽo âm u rất khó phát hiện.
Trên thực tế, hắn ta cũng đã làm chuyện mà cái tuổi này không nên làm.
Phá thai.
Cưỡng… Bức.
Tập thể…
Chỉ có thứ người khác không thể tưởng tượng được, chẳng có gì hắn ta không chơi được.
Phụ nữ với hắn ta mà nói chỉ là một thứ để giải quyết ham muốn mà thôi.
Khi tất cả mọi người đang chúc mừng sinh nhật cho cậu ấm nhà họ Yến thì trên bàn cơm, một người đàn ông không giận cũng thấy uy nghiêm đứng bật dậy.
Cùng với giọng nói cất lên phá tan bầu không khí lúc đó.
“Thật không? Đang ở Lạc Thành ư?”
“Được, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm thấy thằng bé an toàn, chờ ông đích thân tới”.
“Trên địa bàn của tôi, không ai có thể đổ oan cho nó, nếu xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì tôi sẽ lấy cái chết tạ tội với ông!”
Gia chủ nhà họ Yến, Yến Long Sơn nói chắc như đinh đóng cột, giọng nói mạnh mẽ đó cũng khiến nụ cười của tất cả mọi người biến mất trong nháy mắt.
Dứt lời, ông ta đứng dậy cầm lấy áo khoác bỏ đi.
Một người phụ nữ trung niên đập đũa xuống bàn, tức giận trừng mắt nhìn Yến Long Sơn: “Sinh nhật của con chúng ta còn chưa kết thúc mà ông đã đòi đi, ông có còn là bố nó không? Hai mươi hai năm qua, khó lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi thế này mà ông còn chưa ăn được bữa cơm yên ổn đã định đi rồi?”
“Người nào còn quan trọng hơn cả con trai ông thế?”
Yến Long Sơn lạnh lùng nói: “Có mọi người ở đây với nó là được rồi, tôi phải đi cứu con trai của ân nhân”.
“Ân nhân?”
Người phụ nữ đó cười lạnh, còn tưởng là chuyện gì to tát lắm.
Bà ta hỏi: “Con trai của ân nhân ông quan trọng hay con trai ông quan trọng?”
Một giây sau đó, câu trả lời của Yến Long Sơn khiến tất cả mọi người giật mình.
“Thật lòng xin lỗi!”
Yến Long