Trên thực tế, trong những lần chiến đấu trước đó, hay trận chiến với người của Thiên Thần Điện, khi đó Vu Kiệt cũng không biết mình đang ở trạng thái thế nào, ánh mắt anh đỏ như máu, như thể đang thúc giục ấn ký nào đấy trong người, bấy giờ, Vu Kiệt lại đang tỉnh, anh cũng không biết sự thay đổi đó là gì.
Nhưng…
Dù thế nào thì hiện tại anh cũng biết rõ mình đang làm gì!
Trừ gian diệt ác hướng thiện?
Không hẳn!
Ở đây chỉ có ác, không có thiện.
Nếu phải dùng từ gì đó, có lẽ anh… Đang giữ gìn luật pháp!
Lại một tiếng rầm vang lên, tên cầm gậy sắt cuối cùng đánh về phía Vu Kiệt ngã xuống đất.
Trên mặt của hắn ta là vết đấm đỏ rực lên như máu, hai mắt trợn ngược, cả người đổ về phía sau.
“Bốp!”
Tiếng vang nặng nề, sau tiếng “leng keng” của gậy sắt rơi xuống, Hứa Long nuột một ngụm nước bọt.
Vu Kiệt vỗ tay: “Mệt thật đấy”.
Mệt?
Không thể nhìn thấy chút mệt mỏi nào trên gương mặt anh.
Những kẻ nằm dài trên đất đều là những tên côn đồ đã lao về phía anh, người sau la hét thảm thương hơn kẻ trước, chẳng ai đứng dậy nổi.
So với vẻ mặt của mười mấy phút trước khi họ định làm thịt Vu Kiệt thì bấy giờ trên gương mặt đó đầy vẻ hoảng sợ.
Không ai ngờ được rằng thanh niên trông có vẻ gầy yếu đó ra tay lại đáng sợ đến vậy?
Nói quá lên một chút, dù có là mười mấy cao thủ tán đả chuyên nghiệp tới đây cũng không thể đánh lại chàng thanh niên này.
Bọn họ không ngờ được.
Hứa Thu không ngờ được.
Hứa Long không ngờ được.
Cô gái đổ oan cho Vu Kiệt cũng không ngờ được.
Trong hoảng hốt, dường như cô ta có thể nhìn thấy hi vọng từ Vu Kiệt bèn vội vàng bò dậy, giẫm lên những tên côn đồ kia chạy tới trước mặt anh.
“Xin… Xin lỗi!”
Vu Kiệt cúi đầu nhìn cô ta: "Cô không cần phải xin lỗi tôi, lẽ ra cô nên nói từ đó với chính bản thân mình, hỏi lại lương tâm của mình xem nó còn ở đó không, có đau không?”
“Còn lại, cô không cần phải nói với tôi nữa, tôi không phải là người của cơ quan chức năng”.
“Nên…”
Nói tới đó, Vu Kiệt khẽ dừng lại, nhìn về phía Hứa Long ngồi trên ghế: “Tự thú, hay là để tôi gọi điện thoại giúp?”
Kẻ cần đánh, đã đánh xong.
Thế thì bây giờ phải làm chính sự.
Giả mạo nhân viên cảnh sát, làm giả lệnh bắt giữ, dùng bạo lực để uy hiếp người khác vu oan, à phải rồi, bây giờ còn thêm một tội nữa đó là xúi giục ẩu đả.
Bốn tội cần xử, Vu Kiệt muốn bắt hắn về giải quyết.
Anh nhìn chằm chằm Hứa Long, lạnh giọng hỏi.
Đến lúc này rồi, có chống đối nữa cũng thành công cốc, qua trận chiến đó, Hứa Long đã hiểu ra được một việc, thanh niên đứng trước mặt hắn không hề đơn giản, có được thân thủ đáng gờm thế này thì làm sao xuất thân từ thôn quê nhỏ bé được?
Không!
Không phải!
Nhưng…
Bấy giờ trên mặt Hứa Long lại không thể tìm thấy vẻ sợ hãi, ngược lại, hắn lại ngông nghênh dùng đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn Vu Kiệt, như nhìn một kẻ vũ phu không quyền không thế chỉ biết dùng tay chân để giải quyết vấn đề.
Anh nhún vai: “Buộc lòng phải thừa nhận rằng mày rất mạnh, ít nhất là ở Lạc Thành này mày đã là người mạnh nhất, nhưng nếu mày tưởng rằng từng đó là đủ để mày hoành hành ngang dọc thì ranh con, mày quá ngây thơ rồi”.
“Mày muốn bắt tao vào đồn cảnh sát, còn muốn tao phải tự đi đầu thú ư? Buồn cười, nói khó nghe một tí, dù mày có bắt tao vào thì những người đó cũng không dám giữ, ngược lại, mày còn bị tóm luôn đấy, mày tin không?”
Vu Kiệt nheo mắt lại: “Anh cảm thấy tất cả những thế lực mà đất nước này bồi dưỡng chính là nanh vuốt của mình ở Lạc Thành này ư? Anh là trời là đất hay là cái gì?”
“À phải rồi!”, Hứa Long khen: "Mày vừa mới nói đúng đấy, mày dùng trời để ví về tao, tao thấy nó khá là chính xác”.
Nói xong, Hứa Long đứng dậy, co dãn gân cốt, gậy sắt trong tay nằm dưới đất: “Thái độ đó đã đủ rõ ràng chưa! Ra tay với mày thế này tao cũng không muốn lắm, bây giờ tao cho mày hai sự lựa chọn”.
“Thứ nhất, mày dẫn cô ta đi, sau này tao sẽ không tìm mày để gây hấn nữa, cũng không tìm con bé đó để làm gì, hôm nay mày đánh người của tao thì tao cũng không so đo, mấy bạt tai mày đánh tao cùng với chân và cổ tay chị ấy tao cũng không tính, với thân thủ của mày, Hứa Long này chấp nhận chịu thiệt, mày rất giỏi, bây giờ chúng ta không còn nợ gì nhau, mày thấy sao?”
Vu Kiệt mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người nhận thua mà lại nói như thể mình thắng vậy đấy”.
Từ nhỏ đến lớn, Vu Kiệt tự nhận rằng mình đã được gặp rất nhiều người, nhưng anh vẫn đánh giá sai về sự hiểu biết của mình về con người, nói thật, rõ ràng là bản thân mình bị dồn vào thế bất lợi nhưng vẫn làm ra vẻ mình thắng, đúng là không nhiều lắm, cái loại tự tin mù quáng lại còn mặt dày mày dạn, lần nay Vu Kiệt đã được gặp rồi.
Nhưng…
Anh lắc đầu: “Ngại ghê, tôi cảm thấy lựa chọn đó không được ổn lắm”.
Nghe thế, mặt mũi Hứa Long lập tức tái mét.
Hắn trừng mắt nhìn Vu Kiệt: “Ranh con, mày đừng có mà không biết điều, đừng tưởng rằng mình biết đánh đấm một chút là có thể hoành hành ở Lạc Thành này, trên đời vẫn có rất nhiều người mày