Mà đi theo phương hướng của bọn họ, Vu Kiệt càng phát hiện ra nhiều thi thể.
Thi thể thôn dân rơi xuống sông, máu tươi đỏ nước.
Thôn dân đi gánh nước ven đường, ngã vào chính thùng nước của mình.
Dưới tán đại thụ.
Bên chiếc cối xay.
Giữa đồng ruộng xanh.
Đâu đâu cũng la liệt thi thể.
Máu rươi nhuộm đỏ cả thôn làng.
Mùi máu nồng nặc như sóng biển cuồn cuộn trong không khí, xông vào mọi ngóc ngách của khứu giác.
Vu Kiệt đi đến cạnh một ngôi nhà, anh thấy mấy ông lão bị treo dưới xà nhà bằng dây thừng, mặt mũi bọn họ Vu Kiệt không hề xa lạ, chính là những thôn dân mà hôm qua khẩn nài họ đến núi Trường Mao cứu ông cụ Ngô.
Nụ cười của bọn họ đều hiền lành và lương thiện, những người tốt như vậy, tại sao lại không có kết cục tốt chứ?
Ai cũng nói người tốt có phúc báo.
Nhưng trên thế giới này, sự thật là không phải người tốt nào cũng có phúc báo, và không phải kẻ xấu nào cũng đều có quả báo tương ứng, trên đời không có gì là tuyệt đối, điều này là chân lý.
Một thứ…
Chân lý méo mó!
Một thứ chân lý không được chấp nhận, nhưng vẫn tồn tại.
Vu Kiệt đi vào đó, hạ xác những ông lão trên xà nhà xuống, đặt nằm trên mặt đất.
Sau đó, anh đi vào phía trong, trong nhà bếp, trên cái thớt gỗ phía bên trái có một con dao đốn củi.
Trên lưỡi dao có những vết rỉ sét li ti.
Vu Kiệt nắm chặt con dao trong tay, trong đầu hiện lên khuôn mặt của ông cụ Hoàng, tựa hồ trở về lần đầu tiên gặp mặt, bên hông ông cụ còn giắt con dao đốn củi này.
Đốn củi, đốn củi, tung hoành khắp núi khắp rừng!
Trong mắt Vu Kiệt, những tia máu vằn lên như mạng nhện.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!