Khoảng năm phút sau, ánh mắt Vu Kiệt bỗng sáng lên, cười: "Xong rồi!"
“Tao không tin, bọn mày sẽ không mắc câu!”
Vừa nói, Vu Kiệt vừa giơ tay lên, một tay khác cầm lấy cây đao nhẹ nhàng rạch một đường vào lòng bàn tay.
Giây tiếp theo.
Một dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay chảy xuống như suối, nhỏ xuống quả bom.
Đó là máu của Vu Kiệt.
Máu tươi trộn lẫn với khí kình của anh.
Sau khi máu tươi chảy tràn loang lổ trên bề mặt quả bom.
Hai ngón tay trên bàn tay đang chảy máu của Vu Kiệt ép sát nhau, hướng lên trời, giống như thiên ấn.
Niệm: “Ấn Định Tự, Ấn Ẩn Tự!”
Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu gió đông!
Vu Kiệt nhìn chằm chằm về phía nhà họ Thường, lạnh giọng nói: “Năm lão già chó má kia, cuộc chiến…bắt đầu rồi!”
Đã chuẩn bị để chết chưa?
Đây là lời mà Vu Kiệt muốn hỏi.
Giẫm đạp lên thi thể của bọn họ, nhìn trừng trừng khuôn mặt trắng bệch của bọn họ, hỏi một câu.
Lần đó ở chùa Hàn Sơn, anh đã tận mắt thấy đám người này liên thủ đối phó sư phụ Diệp Lâm. Nếu như ỷ đông hiếp yếu là chính đạo trong miệng đám tự xưng mình là danh môn chính phái, vậy thì hôm nay, anh sẽ đích thân giẫm nát những kẻ tự xưng mình là chưởng môn danh môn kia dưới gót chân mình.
Anh sẽ làm cho bọn họ hiểu ra một chân lý: người bình thường không hẳn không có sức mạnh chống lại võ giả, mặt khác, võ giả cũng không phải là kẻ vô địch thiên hạ thật sự.
Nếu khắp nơi đều là kẻ địch, vậy sự tồn tại của Vu Kiệt cũng đáng lắm!
“Sư phụ”.
“Món nợ ở chùa Hàn Sơn dạo nọ, bây giờ đệ tử đã thay người thanh toán đủ!”
Dứt lời, Vu Kiệt khoác ba lô, mang theo Súng bắn tỉa, ngoài ra còn có con dao đốn củi nọ, xoay lưng cẩn thận nhảy khỏi gác chuông, đi đến địa điểm kế tiếp.
Cuộc chiến của Lang Vương đã bùng nổ, bắt đầu từ quả bom khai trận nhuốm đẫm máu tươi!
…
…
Song trong giờ phút này, trong nội viện trang viên nhà họ Thường lại ngây thơ không biết rằng, nguy hiểm đã cận kề.
Cầm đầu là chưởng môn Thiên Sơn, cả bốn gã phong Thánh đều đang đứng trước cổng đại viện nhà họ Thường.
Bọn họ đứng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, mắt sâu như biển, ánh sáng trong mắt như thiên tinh đang bốc cháy.
Một gã đệ tử nhà họ Thường hỏa tốc vọt vào, quỳ gối với năm người trước mặt.
“Bẩm các vị chưởng môn, tất cả nhân viên vệ sinh trong phạm vi 5 km đều đã đuổi đi hết, băng phân cách đã được kéo ra, mọi lối ra vào và những tọa độ trọng yếu đều được bố trí camera theo dõi nghiêm ngặt, chỉ cần tên kia vừa xuất hiện, lập tức có thể tra được vị trí của hắn”.
Đệ tử nhà họ Thường nói bằng giọng cực kỳ phấn khích.
Nói gì thì nói, trong trật tự võ giới được thừa nhận, nhà họ Thường chẳng qua chỉ là gia tộc truyền thừa hạng ba mà thôi, cả họ đốt đuốc tìm chẳng ra một cường giả hóa kình, nhưng mà bây giờ, người nhà họ Thường lại có thể tận mắt nhìn thấy người phong Thánh chiến đấu, không những vậy, đối thủ của bọn họ còn là đệ tử chân truyền của hai vị Võ Thánh và y Thánh khét tiếng của Quốc Phái, mới có 25 tuổi đã lên đến cảnh giới hóa kình, thời gian tu luyện tính hết thảy cũng chỉ 5 năm ngắn ngủi.