Ông trời không cho anh cơ hội tự hỏi.
Mà năm gã phong Thánh kia cũng sẽ không cho anh cơ hội tự hỏi.
Vào lúc Vu Kiệt đang vò đầu bứt tóc nghĩ không ra cách cứu Ngô Tiểu Phàm.
Năm luồng khí tức mang theo khói lửa hỗn loạn đã trở lại đại sảnh nhà họ Thường.
Trên người ai nấy đều có dấu vết bị lửa thiêu, hơn nữa cũng bị thương, vết thương lớn nhỏ không đồng đều.
Ông cụ Thường vội vàng đứng lên: “Các vị chưởng môn, các vị… Đây là… Sao lại thế này?’
Năm vị phong Thánh!
Đây chính là năm vị phong Thánh đó!
Trong cõi trời đất, thánh nhân tất nhiên coi chính mình là ‘đạo’, vậy mà đối diện với một tên võ giả tầng năm, trên người còn có dấu vết bị thương do nổ mạnh?
Đây…
Điều này quả thật không nói nên lời!
Không nói nên lời!
“Hắn dùng thuật che mắt!”
Chưởng môn Thiên Sơn lập tức bóc trần mánh lới bẫy rập.
Chưởng môn Dược Vương Cốc thở dài, có vẻ khiếp sợ: “Gã đệ tử chân truyền của Võ Thánh Diệp Lâm này, thực sự là thiên tài trăm năm khó gặp, hắn dùng máu của chính mình thi triển thuật pháp, đưa khí tức vào trong máu, gài bom bên trên, dụ chúng ta đến, đạt được hiệu quả tung hỏa mù, làm chúng ta không thể nào xác định được mưu trí của hắn”.
Chưởng môn Bắc Thối Môn bổ sung: “Hơn nữa mỗi quả bom đều đã được thay đổi tính năng, không còn đơn giản là bom hẹn giờ, mà là bom nổ lập tức, chỉ cần chúng ta đạp lên chung quanh khu vực có bom, có nghĩa là kích nổ quả bom.
“Thời gian nổ và dư âm của nó cho dù chúng ta đã đạt tới cảnh giới như thế này cũng khó lòng hoàn toàn tránh né được, nói cách khác, chỉ cần chúng ta lần theo khí tức của hắn mà tìm, thì sẽ không thể tránh khỏi kích nổ bom đã gài sẵn, nếu không cẩn thận có thể bị thương nặng”.
“Chậc chậc chậc…”
Chưởng môn Bắc Thối Môn hai mắt sáng rực: “Nếu kẻ này có thể gia nhập Bắc Thối Môn chúng ta, cần gì lo môn phái không thịnh vượng chứ? Sự quyết đoán này, lại còn đa mưu túc trí, thật khó tin đó chỉ là một thằng ranh 25 tuổi”.
Chưởng môn Thiên Sơn: “Chính vì như thế mới phải giết hắn, bổn tọa tuyệt đối không cho phép Quốc Phái xuất hiện một Diệp Lâm thứ hai, thậm chí còn khó chơi hơn Diệp Lâm nữa”.
Nói đoạn, chưởng môn Thiên Sơn cúi đầu: “Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu”.
Chưởng môn Liễu Diệp Tông rề rà nói: “Vậy bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ cứ tiếp tục lần theo chín khí tức còn lại không dám xác định sao?”
Câu này vừa hỏi xong, mọi người không hẹn đều quay đầu nhìn chưởng môn Thiên Sơn.
Chưởng môn Thiên Sơn hừ mũi: “Khinh ta là thằng ngu à?”
“Nếu hắn muốn làm con rùa rút đầu, há bổn tọa lại cho hắn được như ý sao? Chúng ta không tìm nữa, sao không để cho thằng ranh đó tự động dâng lên tận cửa?”
Dứt lời, trên mặt nhếch một nụ cười tàn nhẫn độc địa cực điểm.
Nhớ đến hai thanh kiếm gãy bị ngọn lửa nuốt chửng, chưởng môn Thiên Sơn căm hận tột độ, quay ngoắt lại nhìn Ngô Tiểu Phàm đang bị trói trên cọc gỗ.
Ông ta nói xong, liền nhấc chân bước đi, giật lấy cây đuốc trong tay một tên người hầu, nhìn chằm chằm đống củi sắp đăt ngay ngắn dưới chân Ngô Tiểu Phàm.
Dưới cơn mưa, ngọn lửa vẫn hừng hực như thiêu như đốt
Đám củi bị mưa xối ướt nhẹp, nhưng vẫn xộc lên mùi xăng gay mũi.
Ánh mắt chưởng môn Thiên Sơn lia ra cổng lớn Thường gia trang, nhìn chăm chú phạm vi hơn trăm mét, lớn tiếng rống giận.
“Yêu nghiệt Vu Kiệt, bổn tọa biết mày đang ở gần đây”.