Nước mắt của sự sung sướng vui mừng!
Phải sợ hãi đến mức nào mới khiến họ có phản ứng như vậy.
Từ khi hai người bọn họ tiến vào cảnh giới Phong Thánh Giả thì luôn là kẻ dưới một người trên vạn người!
Dù làm gì cũng không có ai dám ngăn cản.
Tất cả mọi người đều xem họ là sự tồn tại cao nhất, được người người kính trọng.
Nhưng chỉ mới vừa nãy thôi, hai người đã tận mắt nhìn thấy ba người cùng là Phong Thánh Giả như mình bị Vu Kiệt chém giết!
Thậm chí còn là cái chết sau khi đã trải qua vô số tra tấn không đếm xuể và cơ thể không còn toàn vẹn.
Giết chết ba Phong Thánh Giả!
Điều đó là hết sức khó tin trong mắt bọn họ.
Với Vu Kiệt, họ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Chỉ mong mình có thể cách anh càng xa càng tốt.
Dù có phải đi theo kẻ địch thì có sao, giữ được mạng mới là quan trọng nhất!
Thành viên tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo đều tiến lên, chuẩn bị đến gần khu vực tác chiến của Vu Kiệt.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt Vu Kiệt lướt qua, đầy độc ác với màu đỏ sậm.
Anh nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người, lạnh giọng nói: “Cút hết đi cho ta!”
Thành viên tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo đều giật mình, bước chân chợt khựng lại.
Bọn họ nhìn chằm chằm Vu Kiệt trước mặt, cứ như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt Vu Kiệt đầy sự thù địch.
“Lang Vương, chuyện tiếp theo đây cậu cứ yên tâm giao cho chúng tôi là được rồi”.
Mạc Vãn Phong giải thích.
“Bọn mi?”
Khóe miệng Vu Kiệt cong lên nụ cười ngả ngớn nhìn bọn họ.
“Lặp lại một lần nữa! Đừng đến đây, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc săn bắt của ta!”
“Ta phải giết hai con mồi đó!"
Lời vừa dứt, sóng to gió lớn đã được nhấc lên.
Mưa vẫn còn rơi, thời tiết lạnh lẽo khiến mỗi người có mặt ở đây đều cảm nhận được sự rét buốt.
Không chỉ người nhà họ Thường mà cả người của tổ chức Đệ Nhất cũng như tổ Báo đều câm như hến, đứng tại chỗ ngây người.
Chuyện này là sao đây!
Săn bắt!
Con mồi!
Những lời đó thốt ra từ miệng Vu Kiệt, tại sao nó lại nghe có vẻ bình thường như thế!
Đó là suy nghĩ của Lang Vương ư?
Mạc Vãn Phong hít sâu một hơi, cứ cảm thấy mọi chuyện không được bình thường.
Người trước mắt trông không hề giống Vu Kiệt.
Nhưng anh lại chính là Vu Kiệt!
Việc này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Ông ta lặng lẽ lùi về sau vài bước, lấy điện thoại di động ra báo cáo tình hình cho ông cụ Lý.
Hướng Thiên Lĩnh cũng trừng mắt nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
Ông ta cảm nhận được rất rõ ràng, ánh mắt của Vu Kiệt không phải là thứ thuộc về con người.
Nó đầy giết chóc, tàn bạo và máu tanh!
Ông ta nhìn vào nó thời gian dài, thậm chí còn cảm nhận được một cơn sóng đỏ như máu đang ập đến.