Nhất định đó là một cường giả phong Vương.
"Đúng, chính là cường giả phong Vương".
Một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Vu Kiệt cau mày nói: "Tiểu Thạch, ta đã biết đó là cường giả phong vương, ta muốn hỏi, chính là thân phận của người đó!"
Tiểu Thạch không quan tâm nữa, giống như là đang ngủ.
Vu Kiệt ở trong biển tâm thức không thể nhận thức được bất cứ sự kiện gì bên ngoài, anh cũng không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì.
"Rốt cuộc ông là ai!"
Anh hỏi với một vẻ mặt nghiêm trọng.
"Thân phận của ta ư, với cấp độ hóa kình nhỏ bé cậu còn không đáng được biết."
Giọng nói lạnh lùng, cao ngạo nhưng lại mang theo nỗi buồn vô hạn.
Vu Kiệt vung tay lên, cảm giác được sức lực của chính mình, có chút mất mát.
"Đúng vậy, hóa kình rất yếu."
"Nếu không phải là hóa kình mà là cường giả phong Thánh, e rằng sẽ không có nhiều chuyện như vậy!"
"E là không làm cho nhiều người lo lắng như vậy, e là… sẽ không để cho một thôn chết hết!"
Giọng của Vu Kiệt trầm thấp, tâm trạng của anh cũng rất suy sụp.
Anh thực sự rất buồn.
"Thực lực?"
Tiểu Thạch hừ lạnh một tiếng, nói: "Mi nghĩ nhiều quá, không liên quan gì đến những cái đó, thiên phú của mi không tồi, tốc độ tăng thực lực cũng rất nhanh".
Nghe vậy Vu Kiệt bất ngờ nói: "Khen ta?"
Anh nghe thấy điều gì đó không ổn, và hỏi: "Vậy có liên quan đến cái gì?"
"Bởi vì mi không đủ nhẫn tâm!"
Tiếng của Tiểu Thạch như nổ bên tai.
"Giống như lúc đó ta cho mi thấy ta tính toán về tương lai, nếu lúc đó mi từ bỏ, ta trở về, mi sẽ gục ngã".
"Hiện tại với hai người phong thánh kia, sợ là khắp nơi đều có xác chết!"
"Nổ súng? Đùa à! Mi còn ở đây, bọn họ ai dám nổ súng?"
"Nếu là súng, bọn họ trốn được sao?"
"Mi trước kia cũng thế, nếu như giết ả đàn bà phái Nga Mi kia, liệu tin tức có bị bại lộ và khiến cả làng bị tàn sát không?"
Vu Kiệt chịu đả kích mạnh mẽ, có chút hoảng hốt.