Nhưng bà ta đã tận mắt chứng kiến Vu Kiệt thương tích đầy người, hai bên đầu gối còn như nứt ra.
Thậm chí còn bị sức ép đại đạo của chưởng môn Thiên Sơn áp chế xuống tu vi tiểu kình.
Rõ ràng là Vu Kiệt đã chồng chất vết thương, không thể trở mình!
Rõ ràng là Vu Kiệt sắp chết rồi!
Rõ ràng là Vu Kiệt sắp bị bọn họ giết đến nơi!
Thậm chí bà ta còn nghĩ đến chuyện lúc Vu Kiệt tỉnh táo sẽ nói một cách dõng dạc, để anh ta hối hận vì cái chết của sư phụ mình!
Nhưng mọi thứ thay đổi đột ngột.
Vu Kiệt thay đổi hoàn toàn so với trước đó.
Ngoài sức mạnh nghịch thiên, còn có những chiêu thức kỳ lạ đó.
Điều đáng sợ nhất, chính là tính cách của Vu Kiệt!
Cái gì mà tính tình điềm đạm, nhân nghĩa đạo đức, trái tim nhân hậu!
Tất cả đều là giả dối!
Trong mắt bà ta, chỉ thấy một con quỷ!
Chưởng môn Thiên Sơn, thân hình nổ tung, bị Vu Kiệt giẫm nát!
Ngoài ra còn có chưởng môn Bắc Thoái, bị Vu Kiệt xé nát tứ chi thậm chí cả đầu.
Một người phong thánh vậy mà bị Vu Kiệt hành hạ thành quả bóng thịt, như đang chơi bóng đá.
Tính cách ngang ngược như vậy, lẽ nào là do hai người Y Thánh và Võ Thánh giáo dục ra sao?
Trong khoảnh khắc cuối cùng đối mặt với sống chết, rõ ràng Ngô Tiểu Phàm đã bị đe dọa!
Đó là tự bạo của người phong thánh đấy!
Vậy mà Vu Kiệt lại không coi ai ra gì, không hề kiêng nể!
Trái tim lạnh lẽo của Vu Kiệt, chẳng lẽ không ai nhìn ra được sao?
Mọi người đều bị mù sao?
Đối với loại người này, dựa vào cái gì mà được làm truyền thừa của Y Thánh và Võ Thánh!
Bà ta không phục!
Đột nhiên, bà ta nhớ lại từng chút một trận chiến vừa rồi, như có một tia chớp xẹt qua tâm trí bà ta.
Bà ta tròn xoe mắt, lập tức liếc nhìn xung quanh.
Bà ta lặng lẽ trốn vào trong đám người nhà họ Thường, dần dần biến mất không thấy bóng dáng, ngày càng lùi về phía sau.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét.
Mạc Vãn Phong ngẩng đẩu lên, nhìn thấy tấm biển đặc biệt ở trên máy bay.