“Bây giờ, tôi sẽ đi cùng anh!”
Nụ cười trên môi Yến Thái càng thêm chói mắt, khóe miệng hắn ta nhếch lên cực cao, thoạt nhìn trông rất quái đản.
Nhất là cặp mắt kia… vô cùng lạnh lẽo.
Lưu Bát bị dọa sợ, sao người này lại khủng bố như vậy chứ?
Hắn ta vội vàng gật đầu, nào dám từ chối.
Vì vậy, Yến Thái liền đẩy cửa ra, đi thẳng về phía bệnh viện.
Lưu Bát theo sát phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Yến, cậu không đổi quần áo à?”
Nhưng lúc này, trong lòng Yến Thái chỉ nghĩ đến việc làm sao để giết người, nào có tâm trí suy nghĩ đến những vấn đề này nữa.
Chẳng mấy chốc, hắn ta cứ thế nghênh ngang đi vào bệnh viện.
“Cậu Yến!”
Ở cổng có người kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đến đây!”
Hai người còn lại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức nhìn về phía Yến Thái.
Ba người này đều là vệ sĩ do Yến Long Sơn để lại.
Chỉ không ngờ là trong sự việc lần này lại chỉ có tác dụng như vậy.
Vẻ mặt Yến Thái càng thêm lạnh lẽo, hắn ta vốn không để tâm đến những người này.
Vệ sĩ liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng, vẫn quyết định ngăn cản.
“Cậu chủ, chúng tôi cần phải thông báo một tiếng!”
“Sao hả? Tôi đến tìm bố tôi mà các người cũng muốn quản à?”
Yến Thái lạnh lùng nhìn người vệ sĩ nọ rồi nói.
Vệ sĩ sợ run lên, lập tức cung kính đáp: “Đương nhiên không phải”.
Yến Thái hung tợn trừng hắn ta, âm thầm nhớ kỹ vẻ ngoài của tên vệ sĩ này.
Sau đó hắn ta liền dẫn Lưu Bát nghênh ngang tiến lên phía trước.
Lúc này, trong bệnh viện toàn là vệ sĩ của nhà họ Yến.
Bọn họ đều biết Yến Thái, vì thế dẫn đến một việc…
Yến Thái thản nhiên dẫn Lưu Bát đi đến phòng Vu Kiệt mà không gặp phải chút trở ngại nào.