Cửa phòng bị đá văng, Yến Long Sơn xông vào.
Nhưng mới đi được mấy bước, ông ta liền chứng kiến cảnh tượng mà cả đời mình cũng không quên được.
Trước mắt là con trai ông ta…
Yến Thái…
Hắn ta đang đứng cạnh giường Vu Kiệt, trong tay là một con dao găm, vẻ mặt vô cùng hung ác.
Vù!
Cảnh tượng này hệt như cảnh ở Địa Ngục tầng mười tám, khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Mồ hôi lạnh trên trán bọn họ túa ra, nổi da gà toàn thân.
Mọi người đều bị dọa đến mức run rẩy toàn thân, tim sắp nhảy lên đến cổ họng.
Thoáng chốc, thời gian dường như bị cố định tại khoảnh khắc này.
Mấy người Yến Long Sơn trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đầu bọn họ trống rỗng, không dám tin vào những gì trước mắt.
Yến Long Sơn nhìn chằm chằm con trai mình, trong lòng ông ta lúc này tràn đầy hoảng sợ.
Sao lại là con trai ông ta, đứa con đã quá quen thuộc… sao nó có thể giơ dao găm trong tay lên, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?
Còn có dáng vẻ khát máu kia nữa, có thật đó là con ông ta không?
Sao lại xa lạ đến thế?
Đám vệ sĩ ở cửa nhìn thấy hành động của cậu chủ nhà mình cũng bị dọa sợ, chân bọn họ nhũn ra, lập tức quỳ sụp trên mặt đất.
Chính bọn họ đã để cậu chủ vào đây!
Bọn họ cứ tưởng rằng con trai của Yến Long Sơn quen biết tôn thái tử nhà họ Lý là chuyện đương nhiên.
Thậm chí bọn họ còn lấy làm kiêu ngạo về điều đó.
Thế nhưng… sao chuyện lại thành ra thế này?
Vì sao cậu Yến lại muốn giết tôn thái tử nhà họ Lý?
Lúc này, Hướng Thiên Lĩnh cùng Mạch Vãn Phong đều cảm thấy nóng ruột.
Nếu người thanh niên trước mắt thật sự đâm dao găm xuống, chắc chắn Vu Kiệt sẽ một lần nữa gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Đến lúc đó e là hậu quả khó có thể đoán được.
Hai người đã sớm rút súng ra, nhắm thẳng vào Yến Thái.
Xin lỗi… người anh em!
Nếu con ông dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế thì chúng tôi chỉ có thể dùng cách thức đơn giản nhất để ngăn cản mà thôi.
Mỗi một người đều đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Tất cả mọi người đứng sững tại chỗ, cơ bắp toàn thân căng cứng, nhìn chằm chằm về phía trước.
Cạnh giường bệnh là kẻ có ý đồ giết người, còn người trên giường thì lại đang hôn mê.
Giữa bọn họ… còn có một con dao găm sắc bén.
Tia sáng lạnh lẽo lóe lên, tản ra khắp bốn phía.
Thậm chí mọi người còn ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng đâu đây.
Cứ như cái chết… sắp xảy ra ngay trước mắt bọn họ.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, cậu chủ nhà họ Yến từ từ quay đầu sang.
Ban đầu, ánh mắt hắn ta có hơi mờ mịt, còn chưa kịp phản ứng.
Lúc này, hắn ta vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì mình sắp giết được Vu Kiệt.
Hắn ta ngơ ngác nhìn đám đông ở cửa, đập vào mắt đầu tiên chính là hình ảnh của bố.
Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc và cung kính.
“Bố…”
Cậu chủ nhà họ Yến khẽ kêu lên một tiếng.
Một tiếng này cũng khiến hắn ta hiểu rõ… hắn ta đã bị bố phát hiện.
Hơn nữa, một tiếng này cũng khiến cho Yến Long Sơn xông thẳng về phía trước.
Ông ta bước đi rất nhanh, thoáng chốc đã đến trước mặt Yến Thái.
Lưu Bát đứng bên cạnh đã sớm sợ đến mức áp sát vào tường, không dám lên tiếng.
“Bốp!”
Yến Long Sơn vung tay tát một cái thật mạnh, âm thanh vang vọng khắp căn phòng.
Âm thanh này cũng âm vang như tiếng súng.
Một cái tát khiến tất cả mọi người sững sờ, lập tức vọt lên trước.