Hứa Minh Vũ là người muốn Tô Thanh Phong chết nhất suýt thì ngã quy dưới đất.
Sao... Sao có thể chứ?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bà cụ nghiêm túc hỏi.
“Cháu bị chặn lại bên ngoài, không rõ tình hình ở trong”. Hứa Cường bất đắc dĩ nói.
Xung quanh rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đoán nhà họ Tống đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu sau đó, bà cụ mới lên tiếng: “Tô Thanh Phong có thể yên ổn rời khỏi nhà họ Tống chứng tỏ nhà họ Tống cũng không so đo chuyện này, nên nguy cơ của nhà họ Hứa chúng †a cũng coi như không còn!”
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: “Nhưng điều khiến bà khó hiểu là sao nhà họ Tống có thể bỏ qua cho Tô Thanh Phong một cách dễ dàng như thế, chẳng lế cậu ta còn có bản lĩnh mà chúng ta không biết?”
Bà cụ im lặng suy nghĩ một lát, trong mắt loé lên sự nhạy bén: “Hứa Cường, cháu đi điều tra xem, nhất định phải điều tra
rõ nguyên nhân khiến nhà họ Tống bỏ qua cho Tô Thanh Phong!”
Đêm khuya. Trong phòng làm việc của nhà họ Tống.
Điện thoại của Tống Thượng Thiên reo lên, ông ta vội mở ra xem, sau đó thì nở nụ cười.
“Cương Nhi, chú hai của con trả lời tin nhắn nói tối nay là có thể đến Giang Thành trút giận cho con!”
Ông ta nói với Tống Cương ở bên cạnh. “Thế thì tốt quá!"
Tống Cương vô cùng kích động: “Có chú hai thì không phải lo lắng gì nữa rồi!”
Chết tiệt, tên khốn Tô Thanh Phong đó còn nói là giở trò gì trên người con! Cũng may con đã đến bệnh viện kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì cả, suýt thì bị doạ!”
“Đợi ngày mai chú hai bắt Tô Thanh Phong về, con muốn giày vò nó, hành hạ nó để trút mối hận trong lòng!”
Dứt lời, anh ta bắt đầu cười ngông cuồng: “Ha ha ha ha...”
Nhưng tiếng cười bỗng dừng lại, anh ta đau đớn che ngực, sắc mặt u ám, khuyu người xuống đất.
“Đau quá, đau quá, đau quá...”
Anh ta bắt đầu lăn lộn dưới đất, cảm thấy tim như bị vô số con kiến gặm cắn.
Đau đến mức không muốn sống.
“Cương Nhi, con sao thế? Nhanh lên, bảo người gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu..."
Sắc mặt Tống Thượng Thiên thay đổi.
Tống Cương nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Vì thân phận của Tống Cương nên tất cả bác sĩ đứng đầu của bệnh viện đều được tập trung để kiểm tra, chữa bệnh cho anh ta.
Nhưng không một bác sĩ nào có thể khám ra được bệnh, càng không có cách chữa, chỉ có thể thử dùng mọi cách để giảm đau cho Tống Cương.
Tất cả đều vô dụng.
Tiếng hét thảm thiết của Tống Cương vang vọng khắp. bệnh viện suốt cả đêm.
Anh ta gần như ngất xỉu vì quá đau, sau đó lại đau đến mức tỉnh lại, lặp đi lặp lại.
Mãi đến sáng ngày hôm sau.
Cuối cùng cảm giác đau đớn của Tống Cương cũng biến mất, nhưng hiện tại anh ta đã không còn hình người nữa, hai mắt lõm sâu, trống rỗng vô hồn, tinh thần gần như suy sụp.
Thấy dáng vẻ này của con trai, tim Tống Thượng Thiên rỉ máu.
Ông ta chắc chắn nếu còn kéo dài thêm nữa thì con trai sẽ đau đến chết.
Cũng may cuối cùng đã không còn đau nữa.
Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bây giờ cũng có thời gian tính toán đến chuyện khác rồi.
Ông ta không khỏi nghĩ đến thủ đoạn nhỏ mà Tô Thanh Phong nói hôm qua, vốn cứ tưởng đối phương chỉ ra vẻ, nhưng bây giờ xem ra là thật.
Thủ đoạn của Tô Thanh Phong khiến con trai thấy đau đớn!
Nhớ lại nụ cười sâu xa của Tô Thanh Phong lúc rời đi, ông †a cảm thấy con trai chắc chắn sẽ không chỉ đau một đêm, có lẽ tối nay, tối mai vẫn còn đau tiếp.
Nếu thế thì con trai sẽ không chịu được!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!