Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Chí ít, sáng hôm sau, lúc Tô Thất Thất thức dậy, nàng không hề thấy dưới sàn nhà có mảnh vỡ nào hết.

Tâm tình phiền muộn của nàng dần dần tốt lên, nhưng mà, ngay sau đó nàng ý thức được, trong một đêm, nhà nàng mất tích ba cái bát.

Nguyễn Lương Ngọc vẫn đang cuộn tròn trong chăn, khí lạnh đến thấu xương của thành Tây Phong khiến hắn bắt buộc phải cuộn thành một khối để sưởi ấm.
Hàng lông mi dày thon dài che kín vẻ tao nhã trong ánh mắt, bởi vì trời lạnh mà khuôn mặt hắn lộ vẻ tái nhợt y hệt tuyết lê, đôi môi tinh xảo đỏ thẫm dưới trời đông trở thành một cỗ mị hoặc khó tả.
Tô Thất Thất đứng lại trước chiếc giường nhỏ, bàn tay đưa ra chậm rãi thu về, một cỗ oán giận trong người cũng thành bất đắc dĩ.

Lúc này, Nguyễn Lương Ngọc trông rất vô hại đơn thuần, nàng làm sao có thể đi trách cứ hắn chứ!
Nàng im lặng thu dọn bếp lò, mấy ngày này không có chuyện gì phải làm, nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Hơn nữa, đồ cũ trong nhà cũng phải sắm lại, nhất là cái nồi sắt phải nhanh chóng mua cái khác.
Khi mùi cơm ấm áp lan tỏa khắp căn nhà vẫn còn vương khí lạnh, Nguyễn Lương Ngọc từ từ tỉnh dậy, hắn ngước mắt nhìn bóng dáng Tô Thất Thất đang bận rộn, đôi môi cong lên rồi yên tâm nằm tiếp.
Thành Tây Phong, thành Tây Phong….

Đáng chết!! Sao không ai nói với hắn nơi này lạnh như thế chứ?!
“Thùng…thùng…thùng..” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nghe tiếng gõ có thể đoán được người gõ cửa rất lễ phép.
Nguyễn Lương Ngọc rụt đầu vào trong chăn giả vờ ngủ tiếp.

Mùa đông, muốn rời khỏi cái chăn ấm áp cần rất nhiều dũng khí.

Về chuyện này, Nguyễn Lương Ngọc hắn rất bội phục Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất đang bưng một dĩa cải xanh, dầu trong nồi đã sôi, nàng nhìn đúng thời cơ đem cải xanh bỏ vào nồi, sau đó bỏ ít muối, tay cầm cái muôi đảo qua đảo lại.

Không lâu sau đó, thức ăn trong nồi dần dần tỏa ra mùi thơm.

Tất nhiên nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng thấy được Nguyễn Lương Ngọc căn bản đã thức dậy rồi.
“Ngươi đi mở cửa đi.” Nàng quay đầu nói.

Nàng ở nơi này đã nửa năm nhưng chẳng có ai tìm đến, nàng càng không cho rằng người này đến là tìm nàng.
Nguyễn Lương Ngọc nhíu mày một cái, hắn không vui nhẹ giọng phản bác, “Bên ngoài lạnh lắm, ta không muốn dậy.” Tại sao lại có kẻ phiền phúc thế này chứ!! Mới sáng sớm đã làm phiền giấc ngủ của người khác! Hắn vô cùng oán hận người đang gõ cửa ngoài kia.
Tô Thất Thất lập tức trợn mắt nhìn hắn, “Nếu không đi mở cửa vậy bây giờ ngươi rời khỏi đây đi.” Giọng nói nàng rất bình thản, chẳng hề mang theo chút uy hiếp nào.
Nguyễn Lương Ngọc ủ rũ cúi đầu oán trách, “Nàng chỉ biết lấy chuyện này uy hiếp ta..” Tuy hắn than phiền nhưng vẫn ngoan ngoãn dậy, mặc vào chiếc áo bông thật dày, cả người trông rất mập mạp.
Tô Thất Thất cũng không quay đầu lại, từ trước đến giờ nàng đều rất nghiêm túc, nàng căn bản không có hứng nói đùa với người khác.

Cửa mở ra, gió lạnh bắt đầu tràn vào nhà, Nguyễn Lương Ngọc rùng mình một cái.

Hắn cảm thấy lạnh đến thấu xương nhưng không dám xê dịch nửa bước.
“Cô tìm ai?” Ánh mắt Nguyễn Lương Ngọc vì buồn ngủ mà trở nên lờ mờ, hắn hỏi.
“Huynh, huynh không nhớ ta?” Nữ tử đang cười nhưng cố làm ra vẻ oán giận nói, trên tay nàng là một cái giỏ trúc, nàng cẩn thận ôm nó vào ngực.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn nữ tử mấy lần rồi lắc đầu, “Ta đã gặp cô à?”
Nghe vậy, vẻ mặt nữ tử tràn đầy thất vọng nhưng rất nhanh đã biến mất, nàng ta đỏ mặt nói, “Ta, ta là Tô Ngữ Mị.

Hôm qua, hôm qua… ta nấu mì cho huynh ăn đó.

” Ấp úng nói xong, nữ tử thẹn thùng cúi đầu.
“Tô Mị Ngữ? A! Ta nhớ rồi! Mì cô nấu rất ngon!” Trong đầu Nguyễn Lương Ngọc đều là bát mì hắn ăn hôm qua, hơn nữa, hình như Tô Thất Thất cũng rất thích thì phải, nếu không tại sao nàng lại hận hắn như thế chứ!! Tất cả đều do hắn ăn mì một mình.

Ừ, nhất định là tại hắn không chừa cho nàng nên nàng mới như thế.
“Là Tô Ngữ Mị..” Tô Ngữ Mị dịu dàng nhấn mạnh, sau đó đưa giỏ trúc cho Nguyễn Lương Ngọc, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi, “Nguyễn công tử, đây là ta làm, hôm nay cố ý mang đến cho huynh, huynh nếm thử nhé!”
Đương nhiên rồi! Ánh mắt của Nguyễn Lương Ngọc lập tức chuyển đến giỏ trúc, sau đó đưa tay nhận lấy, vẻ mặt mông lung đi đến cạnh cái bàn rồi đặt giỏ trúc lên.

Sau đó, ánh mắt nửa đóng nửa mở giống như không thấy ai trước mặt liền muốn đóng cửa lại.
“Nguyễn..Nguyễn công tử..” Tô Ngữ Mị vội vàng đưa tay ra ngăn lại.
“Còn chuyện gì à?”
Tô Ngữ Mị ngẩn người.

Hiển nhiên, cho dù Nguyễn Lương Ngọc làm mặt lạnh cũng không khiến người khác sợ hãi, mà ngược lại khiến người ta tăng thêm cảm giác thân thiết.

Thế nên, Tô Ngữ Mị nhìn hắn, nhìn đến ngây người.
Nguyễn Lương Ngọc không kiên nhẫn nhíu mày.
“Hả? A! Không có gì..

Huynh, huynh không nếm thử sao?” Tô Ngữ Mị kinh ngạc trả lời.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn giỏ trúc, mặt lạnh nhìn Tô Ngữ Mị, “Lát nửa rồi thử.” Hắn vẫn rất buồn ngủ!
“Rầm!” Cánh cửa đơn bạc nặng nề đóng lại.

Tô Ngữ Mị trợn mắt há hốc mồm, nàng thấy khá thất vọng, vị công tử anh tuấn này hình như không thích nàng lắm.
Sau đó, cửa lại mở ra, lời nói nhẹ nhàng của Nguyễn Lương Ngọc bay ra.

“À, cám ơn cô, Tô Mị Ngữ.”
Thế mới nói, cái tên thôi mà hắn cũng không nhớ nổi.
Tô Ngữ Mị tức giận giẫm chân, sắc mặt nàng vô cùng khó coi, cánh cửa trước mắt càng nhìn lại càng thấy ghét, nàng thật sự rất muốn đạp một cái.

Nhẫn nhịn một hồi lâu, nàng tự an ủi, huynh ấy không nhất kiến chung tình với nàng nhưng nàng vẫn còn cơ hội.

Không phải còn có câu lâu ngày sinh tình à! Chỉ cần gặp nhau nhiều lần, huynh ấy nhất định sẽ thích nàng.
Chỉ là, Tô Ngữ Mị không hề nghĩ tới chuyện lúc đi về tới đoạn giữa sườn núi lại gặp phải Tiết Cầm Cầm.

Đã thế, người ta còn mặc bộ y phục hết sức lung linh, bên hông đính một bông hoa tinh xảo, mái tóc vén lên nhờ cây trâm mộc, trên đầu còn cài lên một cây trâm vàng quý giá hoa lệ.

Bước chân của Tiết Cầm Cầm hết sức nhẹ nhàng, vừa đi vừa động trông rất phong tình mê hoặc.

Nàng ôm cây đàn cổ màu đỏ, dây đàn làm bằng tơ tằm, Tô Ngữ Mị đã thấy qua nó.

Cây đàn này tên là Phượng Ngữ, bình thường Tiết Cầm Cầm yêu mến cây đàn này lắm, không bao giờ để người khác liếc nhìn một cái đâu! Hơn nữa, Tô Ngữ Mị còn nghe nói, Phượng Ngữ vốn có hai cái.

Lúc này thấy được nó, Tô Ngữ Mị vẫn rất kinh ngạc.
Hai người chán ghét nhìn nhau.

Bình thường là oan gia ngõ hẹp, lúc này gặp mặt tất nhiên là mắt lớn trừng mắt nhỏ rồi.
“Ôi chao, đây chẳng phải Tiết đại tiểu thư sao? Sao lại ăn mặc diêm dúa thế này? Tính giở trò gì hả?” Tô Ngữ Mị chọn “tiên phát chế nhân[1]“, cách Tiết Cầm Cầm mấy thước thì nhanh chóng mở miệng.
Ẩn ý trong lời nói của Tô Ngữ Mị, Tiết Cần Cần tất nhiên là hiểu, nhưng nàng đã không giận dữ mà còn cười cười, “Tất nhiên là đi gặp người ta thích rồi.

Sao nào? Còn phải nói cho ngươi à? Haha, ta sợ ngươi nghe xong thì bị đả kích quá..”
Sắc mặt Tô Ngữ Mị lập trức trở nên thâm trầm, lúc nãy nàng ăn bế môn canh ở chỗ Nguyễn Lương Ngọc nên trong lòng rất không thoải mái, “Hừ! Chắc là ngươi coi trọng Nguyễn công tử chứ gì!? Ăn mặc diêm dúa thế này tới cửa nhà người ta, quả nhiên là con đàn bà đê tiện!”
“Ngươi nói ai đê tiện?” Giọng nói của Tiết Cầm Cầm trở nên sắc bén.
“Nói ngươi đó! Sao? Ta cũng không sợ ngươi!” Tô Ngữ Mị trả lời.
Tiết Cầm Cầm hưng ác trợn mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Ngữ Mị, nàng suy nghĩ một lát rồi bật cười.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ngươi đó.

Chắc ngươi cũng vừa đến đó về chứ gì! Nhất định là chưa bước vào cửa, đúng không? Há! Ngươi về ngắm lại mình trong gương đi! Với cái dáng vẻ này mà cũng dám đi ra ngoài, ngươi không sợ hù chết người khác à?”

Tô Ngữ Mị cắn răng không nói, nàng thật sự chưa bước vào cửa.
Tiết Cầm Cầm thấy đã đoán đúng liền thừa cơ công kích, “Ra là vậy! Khó trách lại nóng nảy như thế..

Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn tranh với ta? Trước hết cứ cân nhắc lại bản thân đã nhé! Nếu ta là nam nhân, ta nhất định phải tránh ngươi thật xa..”
“Ngươi nói cũng dễ nghe quá nhỉ?! Chưa chắc Nguyễn công tử đã thích ngươi đâu.

Ít ra, huynh ấy còn nhận điểm tâm sáng của ta.

Còn ngươi ấy hả? Chỉ sợ ngay cả mặt mũi huynh ấy cũng chả thấy đâu!” Tiết Cầm Cầm phách lối vì gương mặt xinh đẹp của ả khiến Tô Ngữ Mị vô cùng ghen tị.

Kiếm Hiệp Hay
“Vậy ngươi chờ đi.

Huống chi, điểm tâm sáng của ngươi chắc là đặt mua ở Thanh Hương lầu chứ gì?!” Tiết Cầm Cầm đắc ý cười, tay nàng ôm đàn gỗ đi lên núi, vẻ mặt khinh miệt quét lên người Tô Ngữ Mị rồi cúi đầu nhẹ nhàng cười.
Tô Ngữ Mị đứng tại chỗ, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng nàng chán nản ngồi trên mặt đất không cách nào chối cãi.

Đối mặt với Tiết Cầm Cầm, nàng thật sự rất tự ti.

Chẳng lẽ, nàng quá mập à?
Ta nguyền rủa ngươi, Tiết Cầm Cầm!!
Chiếc bàn gỗ lung lay, mặt bàn vì bị lau chùi nhiều lần nên màu sắc không đồng đều, trên đó có một dĩa rau cải xanh, hai chén cơm và một giỏ trúc khá gai mắt..
“Ai đưa đây?” Tô Thất Thất còn đang nấu cơm, Nguyễn Lương Ngọc lại che kín cửa nên nàng không thấy mắt người kia.
“Ta quên rồi.” Nguyễn Lương Ngọc ngáp một cái.
Tô Thất Thất nhịn xuống cảm giác muốn bay qua tát hắn một cái, “Ngươi vừa nói chuyện với nàng xong.” Nàng trịnh trọng nhấn mạnh.
“Ừ..

Nàng ta rất mập..” Suy nghĩ một hồi, Nguyễn Lương Ngọc trả lời.
Lại trả lời thế này!! Tô Thất Thất nhắc nhở, “Hiện tại, ngươi, đang nhìn điểm tâm sáng người ta đưa đến.”
“Nương tử, nàng cũng thích ăn mấy món này hả?” Nguyễn Lương Ngọc vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Tô Thất Thất.
Ăn! Cái tên này chỉ biết ăn! Tô Thất Thất lười so đo cách gọi sai lầm của hắn, nàng trực tiếp mở giỏ trúc ra.

Trong cái giỏi tinh xảo đó là một khay bánh ngọt hoa sen vô cùng tinh tế, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng khiến người ta thèm thuồng.
“Chắc ăn ngon lắm nhỉ..” Nguyễn Lương Ngọc không hề khách khí cầm một miếng bỏ vào miệng rồi đưa ra lời đánh giá, “Ăn ngon quá! Nàng mau nếm thử đi, nếu nàng thích, này này ta bảo người ta đem đến nhiều một chút..”
Hóa ra là bánh ngọt hoa sen của người khác làm! Tô Thất Thất cũng cầm một miếng nếm thử, bánh không dính cũng không dễ tan, vừa mềm vừa ngọt, vừa bỏ vào miệng đã nếm được một mùi hoa quế đậm đà.

Quả nhiên là cực phẩm!
“Đây là bánh hoa sen của Thanh Hương lầu, chỗ người ta đã có cả trăm năm lịch sử, thời gian trôi qua không ngừng sáng tạo ra cái mới, liên tục thay đổi vị bánh nên tất nhiên là ăn ngon rồi.

Còn cần ngươi khen à?” Tô Thất Thất không hề khách khí trả lời.
Nguyễn Lương Ngọc ủy khuất, hắn chỉ đánh giá qua thôi mà..

“Sao nàng không mua về ăn? Bánh ngon thế mà..”
Tô Thất Thất gắp thức ăn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa trả lời, “Ta không có bạc.”
Nguyễn Lương Ngọc nhất thời trợn mắt, “Nàng rất nghèo?”
Cái này ngươi còn phải hỏi?? Tô Thất Thất nhướn mày, “Ừ, ta nghèo lắm! Thế nên, nếu ngươi có thể chủ động rời khỏi, cuộc sống của ta may ra…”
“Ta sẽ không đi.

Nương tử, ta nhất định sẽ gánh chung hoạn nạn với nàng!” Nguyễn Lương Ngọc quyết định gật đầu, Tô Thất Thất bất lực nhìn hắn.

Thật ra, ngươi chịu rời đi chính là cho ta báo đáp tốt nhất rồi..

Nhưng, những lời này, nàng không nói ra.
Bữa cơm này ăn được cũng không mấy vui vẻ.

Tô Thất Thất không ăn được nhiều, nàng chỉ ăn hai miếng bánh và một chén cơm là no.

Vì thế, đồ ăn còn lại đều do Nguyễn Lương Ngọc giải quyết hết.

Tất nhiên, hắn sẽ không im lặng ngồi ăn, nhất định không.

Tô Thất Thất phải ngồi tại chỗ nghe hắn nói từ Nam đến Bắc, từ mùa xuân ấm áp hoa nở rộ đến ánh mặt trời rực rỡ vô cùng..

Tóm lại, hắn đang miêu tả cảnh sắc tốt đẹp của ánh mặt trời…
Tô Thất Thất đột nhiên hiểu được hắn muốn nói gì.
Nắng chiều đẹp vô cùng!
“Thùng..thùng..thùng..!!” Cánh cửa thật lâu không bị ai thăm hỏi đột nhiên được ghé thăm hai lần.

Tô Thất Thất khinh ngạc quan sát Nguyễn Lương Ngọc, chỉ là người nọ không thèm để ý đến, thế nên nàng không thấy được hắn đang nghĩ gì.
Nhiệm vụ mở cửa tất nhiên rơi vào vai Nguyễn Lương Ngọc, bởi Tô Thất Thất biết, ở đây sẽ chẳng có ai đến tìm nàng.
Nhưng mà, lần này tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
“Xin hỏi, Thất Thất có nhà không?” Cô nương ngoài cửa mặc một bộ y phục hết sức hoa lệ, tay ôm cây đàn màu đỏ, miệng cười khanh khách chân thành hành lễ với Nguyễn Lương Ngọc.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!
“Ngươi là ai?” Nguyễn Lương Ngọc kinh ngạc.
Tiết Cầm Cầm vừa đi vào cửa đã đi đến chỗ Tô Thất Thất nhưng trong lòng đã sớm oán giận, quả nhiên, Tô Thất Thất không giới thiệu nàng với Nguyễn Lương Ngọc.

Nếu hôm nay nàng không đến chắc chẳng biết phải ở nhà đợi bao lâu.
Nguyễn Lương Ngọc đứng trước cửa chà xát bàn tay lạnh ngắt vì bị gió thổi qua, ánh mắt hắn trông rất đăm chiêu.
Chú thích:
[1] Tiên phát chế nhân: Ra tay trước để chế ngự kẻ địch..


Nhấn Mở Bình Luận