Cậu cả Mộ đúng là đang ở một góc tối quan sát.
Giang Nam bị “đuổi đi” nhanh như thế, đúng là có hơi nằm ngoài dự đoán.
“Không phải anh tự xưng là sát thủ thiếu nữ, không có người phụ nữ nào trên đời này có thể chống cự lại mị lực của anh sao?”
Bây giờ Nam Cung Ngự đang cực kỳ vui vẻ, ngay cả người dịu dàng nho nhã như Giang Nam cũng bị gặp khó, cô Cố kia đúng là thần kỳ thật.
Bây giờ anh thật sự rất muốn thử, rất muốn chạy ra tiếp xúc với Cố Cơ Uyển một lần.
Giang Nam liếc mắt nhìn anh, đột nhiên quăng cái ly đang cầm trong tay qua.
May mà lúc trước Nam Cung Ngự cũng coi như người có thành tích tốt trong cuộc huấn luyện đặc biệt, phản ứng rất nhanh.
Anh xoay người chạy ra khỏi chỗ đang ngồi, một tiếng bốp vang lên, cái ly kia rơi xuống đúng chỗ anh đang ngồi, vỡ thành từng mảnh.
“Đây là sofa làm từ da thật đó!” Trên trán Nam Cung Ngự có vài sọc đen rớt xuống!
Sofa làm từ da thật vừa mềm vừa đàn hồi, bình thường một cái ly đập lên sao có thể vỡ được chứ?
Nhưng mà cái tên này không chỉ đập nát ly, còn nát thành từng mảnh nhỏ, lực quăng lớn đến cỡ nào, có thể tưởng tượng được!
Nam Cung Ngự lập tức bất mãn: “Anh định giết người à? Không phải chỉ trêu chọc anh một chút thôi sao, có cần thiết đến mức này không?”
Trên mặt Giang Nam vẫn là nụ cười ưu nhã, ngay cả cảm xúc dưới đáy mắt hình như vẫn chưa từng thay đổi.
Bưng ly lên uống một ngụm nước trà, hương trà thoang thoảng khắp nơi.
Anh đột nhiên nhớ lại quán ăn khuya lúc nãy, cái ly trà xanh bị anh ghét bỏ kia.
Cô Cố nói, ngay cả nước trà của quán ăn khuya anh cũng không dám uống…
Người phục vụ nhanh chóng chạy lên dọn dẹp, thấy bốn anh chàng đẹp trai vượt sức tưởng tượng của anh nhưng người phục vụ cũng không dám nhìn thêm lần nào, càng không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nhanh chóng dọn dẹp chỗ ngồi xong, cung kính bưng môt ly trà thơm lên rồi rời đi.
Nam Cung Ngự lại ngồi về vị trí, nhìn Giang Nam, mặt mày không phục.
Thật sự chịu không nỗi cái dáng vẻ rõ ràng là một con người rất đen tối âm u, nhưng mà có thể lừa cả thế giới rằng bản thân rất dịu dàng thế này!
Cái tên này chẳng phải hạng tốt lành gì, nhưng mà chỉ cần anh vác cái mặt ra, cộng thêm khí thế ưu nhã thế này, người phụ nữ nào cũng đều cảm thấy anh dịu dàng vô hại.
Nhưng mà trên thực tế, một khi anh muốn hại người, vậy thì nhất định sẽ kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu.
“Được rồi, tôi không nói nữa là được? Đừng có đập đồ nữa, chẳng có chút giáo dưỡng gì cả.”
Nam Cung Ngự ngồi mà sợ sệt vô cùng, sợ lát nữa anh ta lại im hơi lặng tiếng quăng một cái lý qua chỗ anh nữa.
Sức mạnh đến thế, nếu mà tránh không được, đập trúng sẽ rất đau.
Nhìn đi! Cậu hai Giang thô lỗ như thế, nếu không chính mắt nhìn thấy, ai tin hả?
“Cậu cả, anh định nhìn tới khi nào nữa” Lục Kình ngồi yên lặng uống trà ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Bọn họ mới chú ý đến, Mộ Tu Kiệt đang ngồi cạnh cửa sổ, cầm một cái ly trong tay, nhưng mà trà trong ly đã sớm bị uống hết.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu, nhìn đám con trai con gái ngồi đằng xa, môi mím thành một đường thnagử, chưa từng nói câu nào.
Giang Nam đặt ly xuống, nhìn góc mặt cứng rắn lạnh lùng của anh, lanh nhạt nói: “Có lẽ là do thân phận của anh, còn có tuổi tác của anh, làm cho cô ấy cảm thấy anh và cô ấy là người của hai thế giới khác nhau.”
Người của hai thế giới khác nhau?
Mộ Tu Kiệt nhướng mày, vẫn im lặng không nói.
Giang Nam lại trở về dáng vẽ ung dung như mọi khi, vẫn luôn treo nụ cười nhạt nhẽo mát lạnh như ngọc trên khóe môi.
“Cô ấy vừa nghe thấy tôi là bạn của cậu cả Mộ thì lập tức đề phòng tôi, sau đó còn đuổi tôi đi luôn.”
“Nếu nói vậy thì anh bị đuổi đi cũng không phải do anh quá xấu à… khụ, đùa thôi.”
Nam Cung Ngự vội vàng giải thích, vội vàng sửa lại cách nói: “Mà là vì, cô gái kia kháng cự tất cả mọi thứ liên quan đến cậu cả hả?”
Kể cả, bạn bè của cậu cả sao?
“Không khác lắm, là ý này đó.”
Mộ Tu Kiệt đột nhiên đặt ly xuống, đứng dậy.
Lần này anh vừa bước ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Lâm Duệ, là đi thật rồi.
Nhìn bóng lưng lúc rời đi của anh, Nam Cung Ngự vô cùng tò mò.
Chờ cậu cả ra khỏi quán rồi, Nam Cung Ngự mới nhìn Giang Nam: “Anh, cậu cả trúng chiêu thật rồi hả?”
Mỗi lần anh kêu anh tức là biểu hiện của sự yếu thế, Giang Nam cuối cùng cũng chịu nhìn anh.
Giang Nam im lặng một đúng rồi nói: “Sợ là trúng chiêu thật rồi.”
Chỉ là không biết, lần trúng chiêu này là ngắn ngủi hay là lâu dài.
Nhưng mà dựa theo tính tình của cậu cả, hoặc là không thích, một khi đã thích, e là chuyện cả một đời.
Trái tim cây vạn tuế bị đóng băng ngàn năm kia thật sự bị một cô gái bắt làm tù binh sao?
Nhưng mà cô gái này hình như rất không vừa ý cậu cả, con đường tình yêu của cậu cả, sợ là sẽ không quá dễ dàng.
Cậu cả Mộ lại đi công tác, sáng hôm sau đã lên máy bay, cũng không nói là bao giờ trở về.
Cố Cơ Uyển cũng không biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay là còn có cảm giác gì không bình thường gì nữa.
Dù sao rõ ràng rất thả lỏng, nhưng khi về đến biệt thự mà không nhìn thấy bóng dáng của mkt, lại cứ có chút cảm giác không quá quen.
Có lẽ, chỉ là còn chưa quen mà thôi.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cậu cả Mộ không có ở đây, cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dùng tâm trạng lúc này, Cố Cơ Uyển thu thập xong hành lý của bản thân, dọn thẳng đến ký túc xá trong trường học ở.
Cuộc chiến đấu hăng hái, lập tức bắt đầu.
Hai hôm sau, Hạ Lăng Chi trở về báo cáo, báo danh thành công.
Đấu vòng loại diễn ra vào cuối tuần sau, từ giờ đến đó chỉ còn mười hai ngày.
Mà câu lạc bộ nhỏ của bọn họ, ba thoại đàu tiên cuối cùng cũng đã hoàn thành vào buổi sáng thứ ba.
“Gửi thẳng vào mail sao?” Tô Tử Lạp không biết bước tiếp theo phải làm thế nào.
Nếu gửi thẳng bản thảo vào mail, lỡ như biên tập viên mãi không chịu trả lời, vậy không phải là đến thời gian đấu vòng loại cũng không có tác phẩm thành công sao?
“Không cần gửi bản thảo, cứ trực tiếp đăng bài đi.” Nếu gửi bản thảo đi, nếu được biên tập đánh giá cao, được ký hợp đồng thì sẽ có tiền nhuận bút.
Nhưng nếu như tự mình đăng bài, vậy thì cho dù trang web có xét duyệt cho qua, có thể được ra đăng bài thành công thì cũng không có tiền nhuận bút.
“Bây giờ chúng ta cần một tác phẩm, tạm thời cho lên web miễn phí toàn bộ, nếu gửi bào, sợ là thời gian không còn kịp.”
“Đã hiểu, trưa nay sau khi tan học tớ sẽ đăng ký một tài khoản, đăng bài thẳng lên luôn.”
Tô Tử Lạp nheo mắt, tưởng tưởng đến việc tác phẩm của bọn họ sắp được đăng lên, cực kỳ vui vẻ.
Tuy rằng không được ký hợp đồng nội bộ mà đã đăng thẳng tác phẩm lên, có khả năng cao là một đoạn thời gian dài sẽ không ai để ý đến, không có thành tích tốt, nhưng ít ra cũng có được tác phẩm của chính mình.
“Cơ Uyển, nghĩ ra tên chưa?”
“Thanh xuân cháy bỏng đi.”
“Được, vậy đặt tên là !”
Thanh xuân vốn giống như một ngọn lửa, cháy bỏng, mới có thể xứng được với hai chữ thanh xuân.
“Nhưng mà, Cơ Uyển nè, bộ truyện này cậu định vẽ thành câu chuyện trưởng thành của mấy cậu trai gái sao?”
Tô Tử Lạp có hơi thấp thỏm, không phải do cô nói, mấy cái câu chuyện trưởng thành này nọ tuy rằng rất hiếm thấy, nhưng thật ra không có ai đọc cả, rất dễ thất bại.
“Không, câu chuyện yêu đương tuổi thanh xuân, có ba nam chính đẹp trai.”
“Vậy mới đúng chứ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!