Cố Vị Y tự sát?
Cố Cơ Uyển cười lạnh, căn bản không tin một chữ!
“Chị ta biết tự sát sao?” Ha, chuyện quá buồn cười, Cố Cơ Uyển cười hỏi: “Chết chưa?”
Lâm Duệ không ngờ cô lại có phản ứng này, nhưng rất nhanh cũng hiểu ra, mợ chủ đây là không tin.
Lâm Duệ bất lực nói: “Chảy không ít máu, bây giờ giữ lại được mạng rồi, nhưng người rất yếu ớt.”
“Nếu đã giữ được mạng rồi thì tìm tôi cũng vô dụng, tôi không phải bác sĩ.”
Cho nên, Cố Vị Y tự sát, ha ha, tin một chữ cũng là tên ngốc.
Đóng kịch cho ai xem vậy? Người ác độc tham lam như vậy mà cũng chịu chết sao?
“Bây giờ tôi còn có việc, tạm thời không thể về, Lâm Duệ, tôi cúp máy đây.”
“Mợ chủ!” Lâm Duệ chút chút lo lắng: “Cậu cả bảo mợ về.”
“Tôi sẽ không vì người phụ nữ đó tự sát mà về đâu, đau lòng chị ta như vậy thì bảo cậu cả nhà anh tự đi chăm sóc chị ta được rồi! Tìm tôi làm gì?”
Cố Cơ Uyển cúp điện thoại, ném qua bên cạnh cái bịch.
Một nhà toàn là tên ngốc, không nhìn ra sự đạo đức giả của Cố Vị Y sao?
Loại người đó sẽ tự sát ư? Chẳng qua là đóng kịch tìm sự cảm thông mà thôi!
Không thể không nói, thủ đoạn lần này của cô ta thật sự là rất cao.
Vì để cứu bà cụ mà làm tổn hại đến khuôn mặt quý giá nhất của mình, cũng là rất liều.
Tuy chỉ là cằm, nhưng Cố Vị Y quả thực rất xem trọng cái khuôn mặt đó của cô ta, một chút xíu vết thương thôi cũng khóc đến mấy ngày, chứ đừng nói là vết bỏng.
Nếu như bị bỏng, vết thương không phải chuyện đùa, không ai có thể chắc chắn là chỉ bị thương có một chút xíu.
Cho nên lần này, cho dù là Cố Cơ Uyển thì cũng có chút không hiểu, Cố Vị Y rốt cuộc là có phải thật lòng muốn cứu bà cụ hay không.
Nếu như chỉ vì đóng kịch, vậy thì cái trả giá này, thật sự là quá cao rồi.
Nhìn cả vấn đề, hợp logic, hợp tình hợp lý, tuyệt đối không thể là giả được.
Nhưng, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đúng, chính là con người Cố Vị Y này, không được đúng lắm.
Cô ta không có lòng dạ tốt như vậy.
Nhưng chuyện đã xảy ra một cách chân thật rồi, cô nhìn không thấu, nhưng tạm thời cũng không có quá nhiều tinh lực để suy đoán.
Nhưng tự sát gì gì đó, loại chuyện này lại quá dễ để nhìn rõ.
Muốn cô để vào lòng, đó là không thể nào.
Nhưng sau khi cứu bà cụ, lại náo loạn tự sát.
Chuyện như vậy, tuyệt đối có thể khơi dậy hiệu ứng lớn ở nhà họ Mộ.
Cho nên Cố Cơ Uyển mới nói, chiêu này của Cố Vị Y, cao.
Nhưng cô không có tâm trạng quan tâm.
“Có người tự sát, bảo cô về xem thử, cô không chịu sao?”
Giang Nam nhìn chằm chằm vào mặt cô, biết tâm trạng của cô không tốt, nhưng mặt vô tình thế này, cũng có chút bất ngờ.
“Không phải tôi còn có giao dịch với anh sao? Bây giờ tôi đi rồi, há không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?”
Cố Cơ Uyển trợn trắng mắt với anh ta một cái: “Hay là, anh cho tôi đi trước.”
“Cô muốn đi, tôi không có ngăn cô.” Chỉ là, kết thúc giao dịch mà thôi.
Cố Cơ Uyển biết, trên thiên hạ này không có bữa ăn nào là miễn phí.
Dù sao cô cũng không quan tâm Cố Vị Y, càng không muốn về nhìn Cố Vị Y đạo đức giả.
“Ăn không?” Cô bóc một con ốc tay rùa, đặt trên đĩa của anh ta: “Bây giờ tâm trạng tốt, phục vụ anh một chút.”
Nhưng Giang Nam có chút nhìn không hiểu nha đầu này.
Có người tự sát, nghe có vẻ còn có quan hệ mật thiết với cô, nhưng lúc này cô lại nói, tâm trạng tốt.
Đương nhiên, nếu là người thì đều có thể nhìn ra, tâm trạng của cô không ra sao cả?
“Không ăn à?” Thấy anh ta không có bất kỳ động tĩnh gì, Cố Cơ Uyển nhướng mày: “Vậy tôi ăn một mình.”
“Ai nói không ăn?” Giang Nam lấy đĩa lại, cầm ốc tay rùa lên, do dự một hồi.
Không khác gì tay con rùa, chả trách có cái tên như vậy.
Xấu xí như thế này, không biết có phải là rất khó ăn không.
“Không ăn thì trả lại cho tôi.” Cố Cơ Uyển đột nhiên nói.
Giang Nam vẫn còn đang do dự đã bị thanh âm của cô làm giật mình, sau đó nghĩ cũng không nghĩ mà trực tiếp đưa ốc tay rùa đến bên môi của mình.
Học theo bộ dạng của cô hồi nãy, cắn một cái, hút một cái.
Thịt ốc kỳ kỳ, cả đời này anh ta chưa hề ăn qua thứ gì xấu xí như vậy.
Trơn trơn, ngọt ngọt, mùi vị vậy mà lại khiến người ta có chút bất ngờ.
“Ngon đúng không?”
“Bóc thêm hai cái nữa.” Anh ta dùng một cách khác để nói với cô có ngon hay không.
“Không biết tự mình bóc sao?” Cố Cơ Uyển không muốn hầu hạ anh ta.
“Vậy thì cắt đứt giao dịch.” Anh ta chỉ nói là không cần cơ thể của cô, có nói qua là không kêu cô hầu hạ sao?
“Anh…”
“Nếu thời gian của cô đã là của tôi, vậy người đương nhiên cũng là của tôi, nếu không, giao dịch của chúng ta chấm dứt cũng được.”
Giang Nam yên tâm thoải mái, đưa đĩa qua đó.
Cố Cơ Uyển trừng anh ta, nhưng cũng bất lực.
Hết cách, chỉ có thể liên tục bóc cho anh ta đến vài con ốc tay rùa, ngoài ra thêm vài con tôm.
“Có cần cua không?”
“Có.”
“Có cần nước trái cây không?”
“Không cần, đi mua chút nước khoáng đi.”
“Không biết tự mình đi mua?”
“Giao dịch huỷ bỏ.”
“…” Có muốn đánh người không?
Bọn họ chơi đến rất muộn, thực ra căn bản không có gì hay ho để chơi.
Ăn cơm nướng thịt, đi dạo trên bãi cát.
Tâm trạng Cố Cơ Uyển vốn không tốt, Giang Nam có thể nhìn ra.
Nhưng anh ta không có thói quen an ủi con gái, đương nhiên, cũng không cảm thấy có cái cần thiết này.
Ngược lại, tâm trạng cô không tốt, nhưng tâm trạng anh ta tốt.
“Người tự sát đó là chị gái Cố Vị Y của cô đúng không?”
“Ừm.” Cố Cơ Uyển gật đầu.
“Cô ghét cô ta?”
“Ừm.”
Giang Nam nhướng mày, người thẳng thắn nói ra mình ghét chị gái ruột, thật đúng là không nhiều.
Tốt xấu gì, cũng nên đạo đức giả một chút không phải sao?
“Tại sao ghét?”
Cố Cơ Uyển nhìn bãi cát dưới chân, lạnh lùng cười: “Nếu như tôi nói, tương lai có một ngày, chị ta vì để có được cậu cả Mộ mà muốn giết tôi, anh tin không?”
“Không biết.”
Cố Cơ Uyển nhẹ nhàng đá vào cát, nhìn bọn chúng rơi vãi khắp nơi dưới ánh trăng, ánh mắt có chút u ám.
“Dù sao, chị ta muốn cậu cả Mộ, tôi không nên ghét sao?”
Giang Nam không có trả lời câu hỏi này.
Nhìn thời gian một cái, chín giờ rưỡi.
Cố Cơ Uyển cũng móc điện thoại di động ra xem thời gian, mới phát hiện điện thoại di động đã tắt vì hết pin rồi.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.
“Sao? Ở cùng với tôi, không chịu nổi như thế ư?” Anh ta nhướng mày.
“Tất nhiên.”
Cũng đâu phải là tình nguyện ở cùng với anh ta, một lần ăn cơm, lại một lần đến đây, đều là bị ép.
Ai mà không mong thời gian bị ép buộc qua nhanh một chút chứ.
“Đưa cô về.” Giang Nam tăng nhanh bước chân.
Cố Cơ Uyển cũng xách theo hai chiếc giày, nhanh chóng đi theo.
“Anh đi chậm chút, chân tôi đau.”
Cát có chút đâm chân, đi nhanh như vậy, đau chết cô rồi.
Muốn mang giày, nhưng chân còn bẩn như vậy, không kiếm chỗ nào đó ngồi xuống làm sạch chân, thì mang vào sẽ rất khó chịu.
“Không phải là muốn nhanh chóng rời khỏi con người đáng ghét là tôi sao?”
“Anh còn biết là anh khiến người ta ghét à.”
“…” Người phụ nữ này, đúng là, được nước làm tới.
Giang Nam tăng nhanh bước chân, Cố Cơ Uyển thật sự muốn mắng người rồi: “Đợi chút, đau chân, đau…ưm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!