Cố Cơ Uyển rời đi vào hơn 7 giờ sáng, khi đi, Mộ Tu Kiệt vẫn chưa quay lại.
Ba chữ “đợi anh về” đối với Cố Cơ Uyển mà nói, đã trở thành một cơn ác mộng.
Cô đã đợi suốt đêm, từ một giờ đến bảy giờ.
Cuối cùng, gửi tệp tài liệu vào hộp thư của mình, rồi xóa tệp gốc.
Tắt máy, rời đi, không về nữa.
Khi Mộ Tu Kiệt về, căn phòng lạnh lẽo vắng tanh, căn bản không có bóng ảnh của cô.
Lâm Duệ đi ở bên cạnh, cũng không có chú ý thấy bóng ảnh cứng đờ ở cửa của cậu cả, anh ta vẫn đang báo cáo.
“Cậu cả, nội dung của cuộc họp video khẩn cấp tối qua, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp lại rồi gửi cho cậu.”
“Nhưng mà, bên Lăng Châu xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy, cậu thật sự không đi xem một cái sao?”
Tối qua cậu cả đi xem Cố Vị Y, cơ bản cũng chỉ ở trong phòng bệnh của Cố Vị Y vài phút.
Lúc ra ngoài, không ngờ nhận được điện thoại của giám đốc hạng mục bên Lăng Châu, có một hạng mục xảy ra chút vấn đề, xảy ra một số tai nạn nhân viên.
Cậu cả lập tức tổ chức hội nghị video, mọi người bàn luận đến vừa rồi cuối cùng mới kết thúc.
Theo thói quen của cậu cả, chuyện quan trọng như vậy, anh chắc hẳn sẽ đích thân bay đến Lăng Châu xem tình hình.
Nhưng vừa mới kết thúc hội nghị xong, anh không nói gì cả, vội vội vàng vàng chạy về.
“Cậu cả…”
Lâm Duệ cuối cùng cũng phát hiện sự bất ổn của Mộ Tu Kiệt, anh đứng ở cửa, lại không có đi vào, không biết là muốn làm gì nữa?
Lâm Duệ lặng lẽ nhìn vào bên trong một cái, bên trong phòng không có người…đúng rồi, tối hôm qua mợ chủ có ở đây.
Lúc cậu cả đi, còn nói với mợ chủ là đợi cậu chủ về.
Nhưng không ngờ, mợ chủ vẫn…đi rồi.
Cậu cả bây giờ, rất thất vọng sao?
Lâm Duệ lùi ra sau vài bước, lặng lẽ gọi điện thoại cho quản gia Tần.
Một lát sau, anh ta mới quay lại đằng sau lưng của Mộ Tu Kiệt, nhìn bóng ảnh lạnh lẽo của anh, nhỏ tiếng nói: “Mợ chủ ra ngoài rồi.”
Mộ Tu Kiệt vốn chỉ đứng ở bên cửa, có lẽ ngay cả bản thân mình cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Sau khi nghe thấy lời của Lâm Duệ, anh đi vào, cởi cúc áo sơ mi.
“Cậu cả, vậy…bên Lăng Châu…”
“Đặt vé máy bay, bây giờ đi.”
…
Cố Cơ Uyển dọn về ký túc xá của trường.
Sáu ngày liên tiếp, không có gì đặc biệt xảy ra.
Mộ Tu Kiệt đã không có tìm cô kể từ ngày đó.
Trong nháy mắt, đã đến thứ sáu.
Đây là vòng đầu tiên của vòng chung kết cuộc thi truyện tranh, sáng nay thi đấu kịch bản gốc.
“Lần này ra đề nghiêm khắc quá, không biết là ai, càng không có cơ hội tiếp xúc.”
Hạ Lăng Chi có chút thất vọng, trước đây dù có là cuộc thi gì thì cũng có thể có được chút xíu thông tin.
Nhưng lần này, vậy mà lại không có chút tin tức gì cả.
Ngay cả thầy đưa ra câu hỏi rốt cuộc là ai cũng hoàn toàn không rõ.
Có thể thấy ban tổ chức coi trọng cuộc thi này đến mức nào, quy định nghiêm ngặt đến mức nào.
“Không quan trọng a, cậu phải tin Uyển Uyển, kịch bản do Uyển Uyển viết có thể tệ được sao?”
Tô Tử Lạp tin tưởng tuyệt đối vào Cố Cơ Uyển, có thể nói là sùng bái mù quáng.
“Không sao, ai cũng không biết thì công bằng mà.” Cố Cơ Uyển đang thu dọn túi xách máy tính xách tay của mình.
“Chỉ sợ có người nghe ngóng được, chỉ có chúng ta là không được thôi.” Đàm Kiệt nhàn nhạt nói.
“Không thể nào!” Vẻ mặt Hạ Lăng Chi không phục: “Tin tức mà Hạ Lăng Chi tớ không nghe ngóng được, bọn họ cũng đừng mong mà nghe ngóng được.”
“Được rồi, tin tưởng thực lực của cậu, nhưng mà tớ thật sự không có quan tâm mấy cái này.”
Cố Cơ Uyển ấn ấn vai của cô ta, thị ý cô ta bình tĩnh.
“Đó chẳng qua chỉ là sự khác biệt giữa có nhiều thời gian hơn và ít thời gian hơn để suy nghĩ mà thôi, sắp bắt đầu rồi, đừng căng thẳng, thả lỏng một chút đi.”
Người phải đi thi là cô mà ngược lại phải an ủi bọn họ.
Sáng nay phải viết kịch bản tại hiện trường, buổi chiều là chủ bút vẽ tại chỗ.
Đi nét và lên màu đều vào ngày mai.
Còn về cách thức thi vào ngày cuối cùng rốt cuộc là gì thì đến bây giờ vẫn chưa đưa ra quy định.
Cố Cơ Uyển nhìn Tần Chi Châu đang ngồi ở một bên: “Gần đây cậu thế nào rồi, hôm nay không có chỗ nào không khoẻ chứ?”
Hôm nay là trọng điểm, điểm số của chủ bút quá quan trọng, tuyệt đối không thể hỏng chuyện vào lúc này.
“Không sao.” Tần Chi Châu lắc đầu.
Nhưng Đàm Kiệt nói: “Trước đó mấy ngày, cậu không biết chứ, rất là nguy hiểm a!”
“Nguy hiểm gì?” Cố Cơ Uyển lập tức quay đầu nhìn anh ta, chuyện này, sao cô lại hoàn toàn không nghe nói đến vậy?
Tần Chi Châu trừng mắt nhìn Đàm Kiệt một cái, rồi mới nhìn Cố Cơ Uyển: “Không sao, một chút sự cố ngoài ý muốn nhỏ thôi.”
Đàm Kiệt cũng biết mình nói sai rồi, nhanh chóng ngậm miệng im lặng.
Nhưng Cố Cơ Uyển làm sao có thể là một người dễ bỏ cuộc như vậy chứ, vừa nhìn là biết hai tên này đang có chuyện giấu mình.
Nhưng mà, bọn họ không nói, cô có thể hỏi một người khác.
“Hạo Phong, cậu nói xem, có chuyện gì?” Trong khoảng thời gian này, Hạo Phong ngoại trừ lên lớp thì thời gian còn lại cơ bản là ở cùng Tần Chi Châu.
Tần Chi Châu đã xảy ra chuyện gì, anh ta hẳn cũng rõ.
Mộ Hạo Phong đối với Cố Cơ Uyển, gần như là chưa hề giấu diếm.
Anh ta nhàn nhạt nói: “Chỉ là có mấy người muốn đến gây chuyện, nhưng bị một nhóm người khác đuổi đi rồi.”
“Còn có người đến gây chuyện ư?”
Giang Nam đã hứa sẽ bảo vệ Tần Chi Châu, sao có thể còn có người đến gây rối chứ?
“Người lợi hại không? Nhân số nhiều không?”
“Chắc hẳn là có chút tổ chức, nhưng đằng sau cũng có một thế lực đang giúp chúng ta, cho nên…”
Mộ Hạo Phong lúc đó không để tâm, thế lực đang giúp bọn họ ở sau lưng, anh ta cũng không có để trong lòng.
Uyển Uyển là hôn thê của cậu cả Mộ, cậu cả Mộ phái người âm thầm bảo vệ cũng không có gì kỳ lạ.
Cố Cơ Uyển gật gật đầu, không có tiếp tục truy hỏi.
Sau khi tính toán thời gian, cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn Tần Chi Châu nói: “Những người bảo vệ chúng ta, hôm nay chắc phải rút rồi.”
Ước định của cô và Giang Nam, là đến khi bắt đầu cuộc thi hôm nay.
Cuộc thi còn hơn một tiếng nữa sẽ bắt đầu, mà bọn họ bây giờ cũng đã ở trong trường Giang Đại rồi.
Đã vào trường học, theo lý mà nói, sẽ không có nguy hiểm gì nữa.
Nhưng vẫn là câu nói đó, cẩn thận có thể sử dụng thuyền đến vạn năm.
“Hạo Phong, cậu phải trông chừng cậu ta đó.”
“Bây giờ cậu mới là đối tượng bảo vệ trọng điểm chứ?”
Tô Tử Lạp chớp chớp mắt với Cố Cơ Uyển, không cảm thấy chuyện có chỗ nào nghiêm trọng.
Dù sao gần đây, vẫn luôn sóng yên biển lặng mà.
“Tớ có thể có vấn đề gì chứ?” Cố Cơ Uyển không để ý chút nào.
Tay của cô vốn không quý, nếu như phải nói quý, vậy thì là não quý.
Dù sao, tay bị thương rồi thì còn có thể nói bằng miệng, để cho người ta viết ra.
Tần Chi Châu thì khác, đôi tay đã là hoạ sĩ thần thánh rồi, còn có thể không quan tâm bảo vệ đôi tay đó sao?
“Được rồi, để tớ yên tĩnh một chút, tớ nghỉ ngơi chút xíu.” Cố Cơ Uyển nằm sấp lên bàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!