Con của Tang Thanh…
Cố Kính Minh đang muốn nói gì đó nhưng Dương Hiểu Nha lại nói trước: “Xin… xin hỏi sao mọi người lại hỏi điều này?”
Cố Kính Minh nhìn bà ta, không biết bà ta lấy dũng khí từ đâu ra mà dám hỏi ông cụ Cố như vậy?
Rốt cuộc bà ta có biết những người trước mắt này có thể bóp chết bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến không?
Từ sau lần diễn kịch ở nhà họ Mộ lần trước, bây giờ Dương Hiểu Nha cũng được coi là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn.
Không biết tại sao vừa nghe Cố Tĩnh Viễn nhắc tới đứa bé trong bụng Tang Thanh, trong lòng bà ta lại bắt đầu đắn đo gì đó.
Đứa bé của Tang Thanh có lai lịch không nhỏ đâu!
Bà ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến thậm chí ngay cả người nhà họ Cố cũng phải tìm thứ đàn bà đê tiện kia.
“Ông Cố, chúng tôi từng hứa với Tang Thanh sẽ không tùy tiện để lộ tin tức của cô ấy…”
Bà ta liếc nhìn Cố Kính Minh một cái, ánh mắt ngụ ý bảo không có việc gì thì đừng nói lung tung.
Cố Kính Minh cầm cốc, cả người đầy mồ hôi lạnh, nào dám nói gì?
Ông cụ Cố lại khẽ thở dài gật đầu: “Điều này cũng… đúng.”
Cố Tĩnh Viễn vẫn giữ vẻ mặt cứng đơ, tiếp tục hỏi: “Chúng tôi tìm đứa nhỏ của Tang Thanh đương nhiên là có chuyện quan trọng, xin hãy nói bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Thật ra trước khi đến đây bọn họ đã từng điều tra, nhưng có rất nhiều chuyện dù sao cũng đã qua một khoảng thời gian dài rồi, cứ nghe người trong cuộc nói trước đã.
Dù sao Cố Kính Minh và Dương Hiểu Nha cũng là người từng tận mắt gặp được Tang Thanh năm đó.
Ông cụ nôn nóng trong lòng, rất nhiều chuyện chẳng nghĩ kỹ được, nhưng Cố Tĩnh Viễn lại bình tĩnh hơn ông cụ nhiều.
Tuy trong lòng Dương Hiểu Nha đã rất hoảng nhưng riêng chuyện này lại giữ vững được lập trường của bản thân.
“Vẫn xin… xin hãy nói cho tôi biết, tại sao mấy người lại muốn tìm con của Tang Thanh.”
“Cô… rất thân với Tang Thanh sao?” Ông cụ Cố chợt thay đổi thái độ, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
Xem ra không phải là kẻ thù, ngược lại rất có khả năng còn là người có quan hệ cực kỳ thân thiết với Tang Thanh.
Dương Hiểu Nha nhìn mặt đoán ý, lập tức nghiêm mặt giả vờ lạnh lùng.
“Ông Cố, dù mấy người có quyền có thế nhà họ Cố nho nhỏ của chúng tôi hoàn toàn không sánh được, nhưng Tang Thanh là bạn chí cốt của tôi, chuyện đã đồng ý với Tang Thanh, tôi tuyệt đối sẽ không làm bậy!”
Bạn chí cốt? Nghe Dương Hiểu Nha nói câu này, ngay cả Cố Kính Minh cũng cảm thấy mỉa mai.
Nhưng vợ mình đã nói thế thì nhất định là có lý do cả.
Từ sau khi Cố Vị Y thành công tiến vào nhà họ Mộ ở lại bên cạnh cậu cả Mộ, còn được ông cụ nhà họ Mộ yêu thích, Cố Kính Minh cảm thấy người vợ này của mình đúng thật là người giỏi giang.
Cho nên bây giờ có rất nhiều chuyện Cố Kính Minh đồng ý nghe theo bà ta.
Quả nhiên ông cụ Cố liền trở nên vui vẻ: “Cô trọng tình trọng nghĩa với Tang Thanh như vậy, tốt, tốt lắm!”
Tang Thanh có thể có được người bạn tốt như vậy, tuyệt đối là phúc khí của con bé.
Không đợi Cố Tĩnh Viễn mở miệng, ông cụ Cố đã nói: “Tôi nghi ngờ đứa bé trong bụng Tang Thanh là… máu mủ của nhà họ Cố.”
“Cái gì?” Cố Kính Minh từ trên sofa bật dậy, cái cốc trong tay nhoáng lên một cái, nước trà vương vãi khắp nơi.
Tuy rằng Dương Hiểu Nha cũng kinh ngạc nhưng trong sự kinh ngạc này đã có mấy phần dự liệu trước.
Vừa rồi bà ta đã nghĩ tới chuyện này.
Thật ra bọn nhỏ không biết chuyện của Tang Thanh, nhưng người trong cuộc năm đó như bọn họ ít nhiều gì cũng biết một ít.
Vì sao bà ta vẫn luôn mắng Cố Cơ Uyển là con hoang? Chính là vì Tang Thanh mang thai to bụng ở bên ngoài.
Hơn nữa bà ta biết rõ Tang Thanh vốn chẳng có bao nhiêu tình nghĩa với người đàn ông nhà mình, là do Cố Kính Minh thích người ta đến không kìm nén được.
Đương nhiên có đánh chết bà ta cũng không thừa nhận loại chuyện cũ năm xưa này trước mặt bọn nhỏ.
Dù là với ai bà ta cũng nói Tang Thanh là hồ ly tinh, là tay vịn không đứng đắn, ở bên ngoài câu dẫn Cố Kính Minh.
Ai bảo Cố Kính Minh nhận Cố Cơ Uyển? Thế chẳng phải là đưa một đứa cháu hoang về tranh giành tài sản với con gái ruột sao?
Bây giờ nghe ông cụ nói như vậy, đúng là đã xác nhận một vài suy nghĩ của Dương Hiểu Nha năm đó.
Quả nhiên Cố Cơ Uyển không phải con gái của Cố Kính Minh, người đàn ông chết tiệt này bởi vì quá thích Tang Thanh mà nuôi dưỡng con gái người ta nhiều năm như vậy.
Nhưng Dương Hiểu Nha vẫn tỏ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, run tay làm nghiêng cái cốc, nước trà rơi vãi đầy mặt đất.
Ông cụ Cố cũng không để ý, chuyện như vậy dù là ai cũng không bình tĩnh được.
Bây giờ ông đang vô cùng nôn nóng, nhìn Cố Kính Minh vội hỏi: “Tôi đã nói mục đích đến đây rồi, vậy… Có thể nói cho tôi biết con của Tang Thanh đang ở đâu không?”
“Có phải con bé chính là… chính là… Cơ Uyển không?”
Quả nhiên là đã điều tra rồi mới đến, nhưng ngược lại chính vì như vậy mới khiến Dương Hiểu Nha nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cố Kính Minh bị doạ tới sững người, ông ta thật sự bị chấn động, kinh ngạc, không dám tin, không hề giả bộ chút nào.
“Con bé… Con bé…”
“Con của Tang Thanh, bây giờ…”
Dương Hiểu Nha nhìn ông ta, khẽ cười nói: “Ở nhà họ Mộ, đang ở bên cạnh cậu cả Mộ.”
…
Lúc này dù ông cụ nhà họ Cố có sốt ruột đến mấy chắc chắn cũng không thể lập tức tới nhà họ Mộ.
Tốt xấu gì cũng phải chờ tới lúc trời sáng mới có thể đi gõ cửa hỏi han.
Tuy nhà họ Cố ở Lăng Châu rất lợi hại nhưng nhà họ Mộ ở Bắc Lăng cũng là thế lực khổng lồ.
Không giống như loại nhà nghèo bọn họ, tùy tiện là có thể đi vào.
Đã sắp ba giờ sáng rồi, nửa đêm canh ba, không bằng chờ tới hừng đông.
“Bà, sao bà… Sao bà lại… Trời ơi! Chuyện này không giấu diếm được đâu!”
Vừa bước vào phòng đóng cửa phòng lại, Cố Kính Minh kéo vợ mình vào một góc, nhỏ giọng trách móc.
“Người ta là ông nội của Cơ Uyển, chỉ cần bọn họ đi làm xét nghiệm DNA thì đâu giấu được chuyện gì nữa.”
Nhà họ Cố muốn nhận lại cháu gái ruột của mình, khác hẳn với chuyện bà cụ nhà họ Mộ muốn nhận lại cháu gái ngoại của mình lúc trước, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bà cụ không dám để lộ ra nên cũng không thể quang minh chính đại dẫn Vị Y đi làm xét nghiệm.
Nhưng ông cụ nhà họ Cố lại không như vậy, ông cụ có thể trực tiếp dẫn người đến bệnh viện, làm xét nghiệm ngay và luôn!
Đến lúc đấy còn giấu giếm được gì nữa?
“Vị Y nhà chúng ta bây giờ còn đang ở bên cậu cả Mộ, bà muốn ở đây phá con bé sao?”
Dương Hiểu Nha nhìn chăm chăm người chồng vô dụng này của mình, thở phì phì nói: “Nếu để cậu cả Mộ biết tôi lừa cậu ta, chúng ta phải chết bao nhiêu lần mới chuộc tội được?”
Bây giờ bọn họ đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể tiến về phía trước, không thể lùi ra sau được nữa!
“Nhưng người nhà họ Cố nhất định sẽ làm xét nghiệm DNA với Vị Y, bà có muốn giấu cũng không giấu được!”
Dương Hiểu Nha không để ý tới ông ta, lập tức lôi di động ra gọi điện thoại cho Cố Vị Y.
Một cuộc, không nhận, gọi tiếp, vẫn không có ai bắt máy, cuộc thứ ba, cuộc thứ tư…
Lúc này Cố Vị Y đã đi ngủ từ lâu, còn không biết có phải là đang ngủ cùng cậu cả Mộ hay không.
Nhưng nhất định phải báo chuyện này cho con bé! Không thể chậm trễ một giây phút nào nữa!
Dẫu sao thì ông cụ Mộ sáng ngày mai nhất định cũng sẽ đến nhà họ Mộ tìm con bé.
Cuối cùng lúc gọi tới cuộc thứ sáu, giọng nói khàn khàn của Cố Vị Y mới từ bên kia điện thoại truyền ra: “Đã là giờ nào rồi, có để cho người ta…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!