Lâm Kiên đang rửa chén trong bếp, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng khi ăn cơm xong thì mí mắt phải lại không ngừng giật giật.
Mắt trái giật thì là tiền tài, mắt phải giật thì là tai hoạ...
Sau khi Đường Mạn Mạn ăn xong, vốn dĩ cô ấy cũng muốn đến giúp Lâm Kiên cùng nhau dọn dẹp.
Thái độ của cô ấy đối với Lâm Kiên hoàn toàn khác với Hạ Thiên Trúc, bây giờ Lâm Kiên là ân nhân cứu mạng của cô ấy.
Nhưng mà...
Cô gái nhỏ đã quen với sự nhút nhát, hướng nội hơi cúi đầu nhìn xuống bộ ngực đầy đặn của mình, nó vẫn còn có chút đau.
Ừm, anh Lâm là sốt ruột cứu người, thấy mình ngất xỉu, anh nóng lòng muốn lưu thông hô hấp ở ngực cho. mình... Nếu anh Lâm thực sự muốn chơi trò lưu manh với mình, nụ hôn đầu tiên của mình có thể đã biến mất TÔI.
Lâm Kiên tự dưng bị cõng cái nồi này, không phải là hắn ấn ngực cô gái nhỏ này mà là Hạ Thiên Trúc nha. Hắn còn lo lắng Hạ Thiên Trúc sẽ ấn thủng ngực của Đường Mạn Mạn cơ mà.
Về phần hô hấp nhân tạo, đương nhiên hắn có nghĩ đến chuyện này, nhưng lại bị Hạ Thiên Trúc phá hủy.
Sau sự việc hôm nay, Hạ Thiên Trúc kiên quyết có ý định để Đường Mạn Mạn chuyển đến sống cùng cô. Trước đó cô cũng đã đề cập qua với Đường Mạn Mạn, nhưng bị Đường Mạn Mạn từ chối. Cũng không phải vì điều gì khác mà là vì Đường Mạn Mạn lo lắng chuyển qua sống cùng sẽ quấy rầy đến cuộc sống của Hạ Thiên Trúc.
Nghe Hạ Thiên Trúc nói lại muốn để cô ấy chuyển qua, phản ứng đầu tiên của Đường Mạn Mạn vẫn là từ chối, nhưng sau khi trải qua sự việc hôm nay, sau này cô ấy cũng không dám sống một mình nữa.
Hạ Thiên Trúc còn nói cho Đường Mạn Mạn biết mối quan hệ của cô với Lâm Kiên. Sau khi Đường Mạn chuyển đến sống cùng, cô ấy cũng có thể ngăn Hạ Thiên Trúc đột ngột ngất xỉu lần nữa rồi lại bị Lâm Kiên chiếm J_ tiện nghỉ.
Đường Mạn Mạn cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Chị Thiên Trúc, anh Lâm thật ra không phải loại người như vậy." Hạ Thiên Trúc nói: “Anh Lâm? Mạn Mạn, em đừng bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của hắn ta, sở dĩ hôm nay hắn ta đến nhà em là vì chị bảo hắn đến, hơn nữa hắn... Dù sao, hắn ta không tốt như em nghĩ đâu, chị khuyên em sau này nên giữ khoảng cách với hẳn, cảnh giác hơn một chút."
Đường Mạn Mạn ngẩng đầu: “Chị Thiên Trúc, nếu chị thật sự sống với anh Lâm ba tháng, chú với dì sẽ không ép chị tiếp nhận cuộc hôn nhân này nữa sao? Ngoài ra, ông nội chị sẽ không ép chị kết hôn với những thiếu gia của gia tộc lớn khác nữa sao?”
Hạ Thiên Trúc thản nhiên thở dài, cười cười nói: “Thật ra chị cũng không biết.”
Đường Mạn Mạn nói: “Nếu qua ba tháng, chị thích anh Lâm thì sao?”
Hạ Thiên Trúc lập tức nói: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Đường Mạn Mạn còn muốn nói thêm gì đó, thì lúc này điện thoại của Hạ Thiên Trúc lại reo lên, là công ty gọi.
“„ Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay!” Sắc mặt Hạ Thiên Trúc nặng nề cúp điện thoại.
“Chị Thiên Trúc, có chuyện gì vậy ạ?” Đường Mạn Mạn lo lắng hỏi.
“Không có gì, bên phía công ty có chút chuyện nhỏ, bây giờ em ở nhà nghỉ ngơi đi, chờ khi nào chị quay lại, chúng ta đến nhà thuê của em chuyển đồ đi.” Hạ Thiên Trúc mỉm cười đáp.
“Chị Thiên Trúc, để em đến công ty với chị, em...”
“Em ngoan ngoãn ở nhà đi, chờ chị về.” Hạ Thiên Trúc cầm túi xách rời đi.
Phòng bếp cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Lâm Kiên duỗi người ra, chợt nghe tiếng Hạ Thiên Trúc lái xe ra ngoài.
'Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Đường Mạn Mạn từ trên lầu đi xuống, đi về phía phòng bếp.
“Anh Lâm...”
“Cô muốn giúp sao?” Lâm Kiên mỉm cười, ném một miếng giẻ lau qua: “Còn cái bàn chưa lau đấy.”
Ô.
Đường Mạn Mạn cầm giẻ lau bàn, sau khi lau hai lần, cô ấy quay đầu lại nói: “Chị Thiên Trúc về công ty giải quyết công việc, tôi có hơi lo lắng, anh có thể đi cùng tôi không?”
“Không đi.”
Lâm Kiên ngồi trên ghế sô pha, bật TV lên, bắt chéo chân cắn hạt dưa.
“Hình như là chuyện rất quan trọng." Đường Mạn Mạn nói.
“Cô ấy có thể xử lý nó.” Lâm Kiên nói.
“Nhưng hình như tôi nghe được là, có người đã đến công ty gây rắc rối, còn có rất nhiều người đến đó nữa.”
Lâm Kiên vẫn không tập trung như trước, Đường Mạn Mạn đi tới, hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
“Hoàng Hữu Cường có lai lịch giang hồ, đêm qua anh ta chịu tổn thất, nhất định là đến tìm chị Thiên Trúc để trả thù.”
“Hoàng Hữu Cường là ai?”
“Chính là...”
Đường Mạn Mạn mím môi nói: “Tối hôm qua ở khách sạn Lang Valley, anh ta muốn giở trò với chị Thiên Trúc.”
“Ha ha...”
Lâm Kiên bị bộ phim hoạt hình trên TV chọc cười, sau đó cả người đột nhiên giật mình, lông mày anh cau lại, mắng lớn:
“Mẹ kiếp, thằng cháu trai này, còn hăng hái quá ha!”
'Tòa cao ốc của tập đoàn Khuynh Thành cao mười ba tầng, nằm trong khu vực CBD giàu có của thành phố Thiên Châu.
Hạ Thiên Trúc lái xe đến trụ sở công ty, phòng bảo vệ ở cổng lớn, nhân viên bảo vệ chẳng biết đã đi đâu. Mà phía dưới lầu của công ty lúc này đang có bảy, tám chiếc xe thương vụ đang đậu, cũng tụ tập một đám người.
Những người này còn trẻ, dáng vẻ lưu manh. Chỉ cần có phụ nữ đi ngang qua cửa công ty, những người này liền huýt sáo trêu ghẹo người ta.
Nhìn thấy xe của Hạ Thiên Trúc tới, Quách Khải và Trần Khai Hà vội vàng chạy đến, xem ra trạng thái của hai người rất không tốt, mắt Quách Khải xanh tím, trên khóe miệng Trần Khai Hà còn có vết máu.
“Hạ tổng, sao cô lại tới đây, những người này không dễ chọc, cô mau ra ngoài đi tránh đi.”
“Đúng vậy, Hạ tổng, cô không nên đến.”
Hai người Quách Khải và Trần Khai Hà nói, ban đầu bọn họ dẫn theo bảo vệ đánh một trận với những người này. Nhưng từ tình hình hiện tại thì xem ra không có đánh thắng, còn có vài nhân viên bảo vệ bị thương ngồi xổm ở cách đó không xa. Bọn họ đều nhìn Hạ Thiên Trúc. với vẻ mặt lo lắng.
“Vết thương của các anh...” Hạ Thiên Trúc nhíu mày.
Quách Khải không phục nói: “Nếu không phải có một nửa nhân viên bảo vệ của chúng ta sợ mà chạy trốn, thì ai thua hay thăng còn chưa chắc đâu!”
Trần Khai Hà thấp giọng nói: “Hoàng Hữu Cường mang theo một nhân vật rất dữ tợn qua đây, chúng ta đánh không lại."
Quách Khải nói: “Khai Hà, đừng làm mất chí khí của người khác, dập tắt oai phong của chính chúng ta!”
Hạ Thiên Trúc tiếp tục đi về phía tòa nhà, Quách Khải và Trần Khai Hà thấy không thuyết phục được nên đành phải kiên trì đi theo cô.
Hai người bọn họ đều xuất thân từ quân nhân, trong tay bọn họ có võ lực thực sự, cho dù đối phương có nhiều người tới, hai người bọn họ cũng sẽ không đến nỗi chật vật như vậy.
Quách Khải dù không phục nhưng Trần Khai Hà nói đúng, Hoàng Hữu Cường quả thật đã mang theo một nhân vật dữ tợn tới đây, vừa lên đã khiến hai người bọn họ chịu thiệt lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!