Lưu kỳ thủ sa sầm mặt, quát thuộc hạ của mình: “Nói nhảm cái gì đó, sao Dịch huynh đệ có thể gian lận được, Lạc lão đệ, hắn nói chuyện không biết suy nghĩ, đệ đừng so đo với hắn”.
Xúc xắc tiếp tục lắc, Lưu kỳ thủ và Dịch Thần Phi cược hết ván này đến ván khác.
Chỉ cần Dịch Thần Phi đánh cược thì chắc chắn sẽ thắng.
Lưu kỳ thủ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ngày càng tỏ vẻ nôn nóng.
Lạc kỳ thủ cười tươi, không ngừng đếm bạc.
Những kỳ thủ khác đều trợn tròn mắt.
Người này là đổ thần à?
Sao lần này cũng thắng vậy?
Cố Thanh Hy nhìn nét mặt bình tĩnh và dửng dưng của Dịch Thần Phi, thầm nhếch môi.
Nàng cười nói: “Lạc đại ca, thế nào, vị huynh đệ ta dẫn đến cũng không tệ đúng không”.
“Quá tốt, quá lợi hại luôn, ta nói này huynh đệ, ngươi có nhân tài như thế sao không tiến cử cho ta sớm môt chút”.
“Nếu huynh thích, ta tặng hắn cho huynh luôn”.
Tay cầm bạc của Dịch Thần Phi khẽ run.
Tặng cho gã?
Ha…
Nha đầu này xem hắn ta là hàng hoá à?
“Dịch huynh đệ là người của ngươi, sao ta có thể cướp với ngươi được, hay là thế này đi, ngươi xem sau này có thể thỉnh thoảng cho ta mượn Dịch huynh đệ không”.
“Chuyện nhỏ, lúc nào huynh cần cứ đến tìm ta”.
“Vậy thì tốt, không biết huynh đệ làm việc ở đâu, sau này ta cũng tiện đi tìm ngươi”.
“Lạc đại ca, huynh xem huynh kìa, chúng ta thân thiết như thế mà huynh còn đùa với ta, ta làm việc ở đâu không phải huynh đã biết từ lâu rồi sao? Lần trước lúc huynh uống rượu với ta, ta đã nói với huynh rất nhiều lần rồi”.
Lạc kỳ thủ chỉ muốn đấm vào ngực mình.
Gã thật sự không nhớ mà.
Nhìn thấy Dịch Thần Phi liên tục thắng, cũng không biết đã giúp gã cược thắng bao nhiêu bạc rồi, cho nên gã cũng không tiện đắc tội Cố Thanh Hy, chỉ có thể nói bừa: “Nhớ chứ nhớ chứ, sao ta có thể quên được, khi nãy ta sợ ngươi quên ta nên mới cố ý nói như thế thôi, vậy đến lúc đó ta sẽ tới đó tìm ngươi”.
“Được”.
Dịch Thần Phi vừa đánh cược vừa cười khổ.
Không biết nàng học được kỹ năng nói chuyện này từ ai nữa.
Cố Thanh Hy vừa nói cười với gã vừa hỏi: “Lạc đại ca, khi nãy ở ngoài, ta vô tình nghe thấy các huynh đang nói về Diệp Phong, không biết bây giờ Diệp Phong kia sao rồi?”
“Còn có thể làm sao, đương nhiên là bị giam lại rồi, ta thấy chắc sẽ bị đánh cho một trận”.
“Ta nghe nói hắn đã tìm thấy chuông Phá hồn, còn mang chuông về rồi, sao lại…”
“Ngươi chỉ nghe đầu không nghe đuôi, Diệp Phong đúng là lấy được chuông Phá hồn, nhưng giữa đường lại bị cướp đi rồi”.
“Bị cướp đi rồi?”
“Đúng thế, lúc trước hắn có biết bao nhiêu cơ hội để lấy được chuông Phá hồn từ nữ nhân xấu xí ngu ngốc kia nhưng đều bỏ lỡ, khó khăn lắm mới lấy được lại nói bị cướp mất, chậc chậc chậc, trước kia chúng ta biết chuông Phá hồn ở trong tay đồ xấu xí kia còn có thể cướp được, bây giờ chuông Phá hồn mất tung tích, dù chúng ta muốn cướp cũng không biết cướp ở đâu, ngươi nói xem sao kỳ chủ có thể không nổi giận được?”
Sắc mặt Cố Thanh Hy thoáng trở nên lạnh lẽo, nàng không ngừng suy đoán rốt cuộc là ai đã cướp chuông Phá hồn của Diệp Phong.
Chỉ có mỗi Tiêu Vũ Hiên biết chuyện nàng đưa chuông Phá hồn cho Diệp Phong.
Có lẽ Tiêu Vũ Hiên sẽ không bán đứng Diệp Phong.
Vậy sẽ là ai chứ?
“Vậy huynh biết bây giờ Diệp Phong đang bị nhốt ở đâu không?”
Không biết có phải vì thắng quá nhiều tiền không, chỉ cần Cố Thanh Hy hỏi gì, Lạc kỳ thủ đều trả lời, nói mãi không dừng.
“Nhốt ở sâu trong đài Tù Phượng, có lẽ lát nữa sẽ bị đưa về núi chính”.
“Đưa đến chỗ của Lan kỳ chủ ở núi chính kia à?”
“Đúng thế. Huynh đệ, nể tình chúng ta có duyên như thế, ta tiết lộ cho ngươi một tin tức. Lan kỳ chủ của chúng ta định chơi Diệp Phong lần cuối, sau đó sẽ tặng hắn cho Thược Dược kỳ chủ, Thược Dược kỳ chủ giống với Lan kỳ chủ, đều có sở thích đặc biệt, nhưng Thược Dược kỳ chủ tàn nhẫn hơn, chỉ cần là người ngài ấy chán rồi, ngài ấy sẽ lột da mặt của bọn họ treo trong mật thất, nghe nói mật thất của ngài ấy khắp nơi đều là da người, rất đáng sợ”.
Không biết có phải vì quá lạnh không, mà trên mặt Cố Thanh Hy đã không còn nụ cười khi nãy.
Lạc kỳ thủ hơi nghi ngờ: “Huynh đệ, ngươi sao vậy, sao cảm thấy sắc mặt ngươi khó coi thế”.
“À… Không có gì, chỉ cảm thấy quá tàn nhẫn thôi”.
“Đúng đó, ta cũng cảm thấy rất tàn nhẫn, nhưng thực tế chính là như thế, ai bảo hắn là người hầu chứ, ngoài nô lệ, người hầu là người có địa vị thấp kém nhất. Diệp Phong có thể được kỳ chủ sủng ái nhiều năm như thế đã là tốt lắm rồi, ngươi xem những người hầu khác đi, có mấy người có kết cục tốt đâu”.
“Vậy huynh có biết tối nay khi nào Diệp Phong sẽ bị đưa về núi chính không?”
“Việc này ta cũng không rõ, có lẽ là sau giờ Tý”.
“Lạc đại ca, sao Giang đàn chủ lại ghét Diệp Phong thế”.
“Trước kia Giang đàn chủ cũng là nô lệ, nhưng hắn may mắn leo lên được vị trí đàn chủ, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết phụ mẫu của hắn vì Diệp Phong nên mới chết thảm, cho nên hắn rất ghét Diệp Phong, ở trong tay hắn, không biết Diệp Phong phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa, lần này hắn cũng là người phụ trách tạm giam Diệp Phong, hầy, quá là thảm… Đúng rồi, sao ngươi lại thấy hứng thú với chuyện của Diệp Phong thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!