Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

“Nếu tỷ tỷ hi vọng là ta thì sẽ là ta”, ma chủ cười xấu xa, ngay sau đó bị đẩy ra.  

             “Đứng vững lại đi, mặc dù tỷ tỷ thích sắc đẹp, nhưng tỷ tỷ không thích bạch tuộc đâu”.  

             “Biết rồi ạ”.  

             “Giờ mới ngoan này”, Cố Thanh Hy nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của hắn ta, thầm đoán là ai đã làm tên gầy như khỉ kia mù.  

             “Nghe họ nói sắp có một đại nhân vật đến đây, đệ có biết đại nhân vật kia là ai không?”  

             “Chắc là tỷ tỷ”, ma chủ khẽ nhướng mi, cười đáp.  

             “Miệng ngọt thật đó”.  

             “Còn bao lâu nữa mới đến hành cung của ma chủ vậy?”  

             “Tiếp tục đi về phía trước một canh giờ nữa sẽ đến”.  

             “Đệ vẽ cho ta một tấm bản đồ, ta sẽ tự đi, sau đó đệ tìm một chỗ nấp đợi ta”.  

             “Ở đây có rất nhiều mật đạo, ta không vẽ được, vả lại ta cũng không biết vẽ”, ma chủ uể oải đáp.  

             Hàm ý trong lời nói của hắn ta là trừ phi dẫn hắn ta theo, nếu không thì hắn ta không thể dẫn nàng vào.  

             “Đi vào cùng ta sẽ gặp nguy hiểm”, nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy dần biến mất.  

             Vừa rồi đại náo núi Vọng Hồn, không biết Dịch Thần Phi có ra ngoài an toàn hay không.  

             Phù Quang và Diệp Phong cũng bị tách ra, đến giờ không biết họ có an toàn không.  

             Nàng không thể để hắn ta gặp nguy hiểm nữa.  

             Ở thế giới này, ai mạnh người đó là vua.  

             Đợi sau khi lấy được cỏ Địa Ngục, nàng cũng phải tìm cách học một chút võ công.  

             “Vậy… chúng ta không vào nhé?”  

             Không vào?  

             Sao có thể?  

             Nếu không lấy được cỏ Địa Ngục, nàng sẽ sống mãi với khuôn mặt xấu xí này, tốt hơn là cho nàng xuyên không một lần nữa.  

             Trong một toà hành cung nguy nga và lộng lẫy ở sâu trong núi Lạc Hồn.  

             Cố Thanh Hy ngơ ngẩn cầm cỏ Địa Ngục, suýt chút nữa cắn vào lưỡi của mình.  

             Cứ… Cứ thế dễ dàng lấy được cỏ Địa Ngục ư?  

             Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ?  

             Nàng ngơ ngác hỏi ma chủ đang khoanh tay, nghiêng người dựa vào cạnh cửa: “Hành cung của ma chủ canh phòng lỏng lẻo như vậy hả?”  

             “Nếu tỷ tỷ không thích thì ta gọi thủ vệ lại đây nhé?”  

             Ngất chết mất…  

             Nàng đã cứu một nam nhân như thế nào vậy?  

             Mạch não thật khó hiểu.  

             Nàng có nói muốn gọi thủ vệ à?  

             Khi thấy hắn ta định lên tiếng, Cố Thanh Hy nhanh chóng bịt miệng hắn ta lại: “Đi đi đi, chúng ta quay lại bằng mật đạo cũ”.  

             Ban đầu nàng không định dẫn hắn ta theo, nhưng hắn ta một mực muốn đi.  

             Hơn nữa hắn ta còn dẫn nàng đi qua mật đạo thẳng đến hành cung của ma chủ giống như đi dạo trong nhà của mình.  

             Càng đi với hắn ta, nàng càng nghi ngờ thân phận của hắn ta.  

             Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc hắn ta có thể có thân phận gì.  

             Thấy hắn ta không có ác ý nên nàng vẫn cứ dẫn theo.  

             Cố Thanh Hy cất cỏ Địa Ngục vào nhẫn không gian, thầm thở phào một hơi thật dài trong lòng.  

             Có cỏ Địa Ngục, dung mạo của nàng sẽ khôi phục nhanh thôi.  

             Khi ma chủ nhìn thấy nhẫn không gian, đôi mắt xanh nhạt lười biếng của hắn ta sáng rực lên.  

             “Nhẫn không gian của Tu La Môn”.  

             “Đệ biết Tu La Môn à?”  

             Nhẫn không gian là của Dịch Thần Phi đưa cho nàng.  

             Lẽ nào Dịch Thần Phi cũng là người của Tu La Môn?  

             Hoặc là…  

             Dịch Thần Phi chính là người được gọi là Thanh tông chủ?  

             Nghĩ đến dáng người và võ công của hai người họ, Cố Thanh Hy càng khẳng định hơn.  

             “Ta cũng biết một chút”.  

             “Ồ… Vậy đệ nói cho ta biết môn chủ Tu La Môn là người như thế nào với?”  

             “Nàng ta sao… Một người rất cố chấp, vì cái mà nàng ta gọi là sứ mệnh, dù là núi đao biển lửa, nàng ta cũng xông vào mà không thèm chớp mắt”.  

             “Sứ mệnh? Sứ mệnh gì cơ?”  

             “Nói chung là vì cứu tộc nhân của nàng ta, có điều… nàng ta đã thất bại, sau đó biến mất hoàn toàn”.  

             Nàng không muốn quan tâm những chuyện vô bổ này, nhưng không biết tại sao lòng nàng lại buồn phiền, không biết có phải vì Phù Quang hay không.  

             “Thất bại, biến mất? Có nghĩa là gì?”  

             “Nghĩa là chết chứ gì”.  

             “Ồ… Giang hồ đồn rằng nàng ta chỉ mất tung tích, không ai dám khẳng định nàng ta đã chết, sao đệ lại biết nàng ta đã chết?”   

             “Bởi vì… nàng ta bị ma chủ giết chết”.  

             Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy hơi cứng đờ.  

             Nàng trầm giọng hỏi: “Sao đệ lại biết?”  

             “Ta đoán”.  

             Ma chủ ngẩng đầu lên, một nụ cười khiến người ta chìm đắm hiện lên trên khuôn mặt đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, hắn ta nhanh chóng bước ra ngoài cửa.  

             Cố Thanh Hy sờ lên ngực, nơi đó đau nhói một cách không thể hiểu được.  

             Ngay cả đầu nàng cũng đau như búa bổ.  

             Vì sao…  

             Vì sao nàng lại khó chịu như vậy…  

             Rốt cuộc môn chủ Tu La Môn có quan hệ gì với nàng?  

             Đây là hành cung của ma chủ nhưng ngoài cửa lại trống không, ngay cả một bóng người cũng không có.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận