Tiêu Vũ Hiên vốn đang nói nói cười cười với mấy huynh đệ, vừa nghe thấy Cố Thanh Hy lại gọi mình là Tiểu Hiên Hiên, hắn ta lập tức đen mặt: “Bạc không phải đưa cả cho cô rồi sao, sao vẫn gọi ta là Tiểu Hiên Hiên?”
“Ta cảm thấy Tiểu Hiên Hiên càng tôn lên khí chất của ngươi, nhỏ nhắn, đáng yêu, kamiwa…”
“Ka cái gì…”
“Ý là khen ngươi đáng yêu đó”.
“Xú nha đầu, ta là nam tử hán đại trượng phu, có ai hình dung như cô không?”
“Ha ha ha…lão đại, không phải huynh thực sự coi xú nữ này là lão đại rồi chứ? Cô ta chỉ là bao cỏ vô dụng bất tài thôi”, mấy thế gia công tử ở một bên nhao nhao chế nhạo.
Tiêu Vũ Hiên không vui, hung hãn đạp một cước qua: “Nói cái gì thế, còn không mau gọi cô ta là lão đại”.
“Hả…bảo bọn ta gọi một xú nha đầu thanh danh bê bối là lão đại, việc này…”
“Bụp…”
Tiêu Vũ Hiên lại đạp một cước đến, nổi giận đùng đùng nói: “Kẻ nào dám nói cô ta là đồ ngốc, ta sẽ xử kẻ đó. Còn nữa, trên đời này chỉ có ta được gọi cô ta là xú nha đầu, các ngươi còn dám sỉ nhục cô ta, cẩn thận cái đầu của các ngươi”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy nhếch lên, hiện ra nụ cười hài lòng.
Nàng quàng vai bá cổ người huynh đệ tốt của mình, cười nói: “Tiểu Hiên Hiên thật ngoan, biết bảo vệ lão đại rồi”.
“Cút cút cút, cô tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư thư hương thế gia, động tay động chân thế còn ra thể thống gì”.
“Trong mắt Tiêu Vũ Hiên ngươi, có cái gọi là thể thống sao?”
Tiêu Vũ Hiên thừa nhận tài ăn nói của hắn ta kém xa Cố Thanh Hy, nói chuyện với cô ta, người chết cũng bị tức mà sống lại.
Tiêu Vũ Hiên không đấu lại được Cố Thanh Hy, chỉ có thể trút giận lên đầu mấy tên thế gia công tử khác.
“Còn ngây ra đấy làm gì, không mau gọi lão đại”.
“Hả…”
Đám thế gia công tử đau khổ khẩn nài nhìn đến Tiêu Vũ Hiên, nhưng Tiêu Vũ Hiên kiên định, bọn họ chỉ có thể không cam lòng gọi một tiếng: “Lão đại”.
“Ơi”.
Cố Thanh Hy không hề khách khí đáp lại.
Nàng biết Tiêu Vũ Hiên nói năng chua ngoa nhưng là người có tấm lòng tốt, hắn rõ ràng là lo lắng đám thế gia công tử này khinh thường nàng, vì vậy mới cứng rắn bắt bọn chúng gọi nàng là lão đại.
Khóe miệng Liễu Nguyệt và mấy công tử khác giật giật.
Cô ta còn thực sự dám đáp lại, cũng không biết sao lão đại lại nhận cô ta làm đại ca nữa.
Liễu Nguyệt hỏi: “Lão đại, chúng ta gọi cô ta là lão đại, gọi huynh cũng là lão đại, về sau không phải sẽ lẫn lộn sao?”
“Đúng vậy đúng vậy”.
“Cũng đúng, gọi hắn là lão nhị là được rồi”, Cố Thanh Hy cười nói.
Tiêu Vũ Hiên nhảy dựng lên: “Lão nhị cái gì, xú nha đầu, cô không biết xấu hổ”.
“Mẹ kiếp, tự ngươi nghĩ lệch lạc, liên quan gì tới ta?”, nói rồi, nàng quét mắt xuống phía dưới hắn ta.
Nghĩ lệch lạc?
Nghĩ lệch lạc cái gì?
Tiêu Vũ Hiên chậm chạp phải ứng lại, bị nàng làm cho tức đến sắp nổ phổi.
Nói cô ta không biết xấu hổ là còn coi trọng cô ta.
“Được rồi được rồi, Tiểu Hiên Hiên, đừng tức giận nữa, không thì để bọn họ gọi ngươi là lão tiểu”.
Tiêu Vũ Hiên trừng nàng.
Lão tiểu cái quái gì, thế thì hắn ta càng không có mặt mũi.
“Bỏ đi bỏ đi, vậy gọi ngươi là đại ca, gọi ta là lão đại, như thế chẳng phải được rồi sao”.
Như này cũng chẳng ra làm sao.
Tiêu Vũ Hiên vẫn bực bội, chờ Cố Thanh Hy tiếp tục dỗ dành, nhưng hắn ta không ngờ nàng lại cướp lấy quạt trong tay hắn ta, thong dong nhàn nhã phe phẩy.
Rồi hỏi: “Đại hội đấu văn là như nào?”
Mẹ kiếp…
Xú nha đầu lẽ nào không thấy hắn ta còn đang bực bội sao.
Thật phiền não.
Về sau ai lấy cô ta nhất định sẽ bị giày vò đến chết.
Liễu Nguyệt cùng mấy công tử khác đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc nói: “Lẽ nào ngươi chưa nghe qua đại hội đấu văn sao?”
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Ký ức trong đầu nàng không hoàn chỉnh, rất nhiều thứ không nhớ được.
“Đại hội đấu văn năm năm tổ chức một lần, tài tử tài nữ trên khắp cả nước đều có thể tham gia, nó theo hình thức đấu loại, cuối cùng chỉ chọn ra ba mươi người đứng đầu vào vòng loại cuối, cạnh tranh rất khốc liệt, có điều học trò của học viện Hoàng gia chúng ta không cần tham gia sát hạch có thể vào thẳng vòng loại cuối”.
“Ba người đứng đầu trong vòng loại cuối có thể tham gia vòng chung kết với các cường quốc như Triệu Quốc, Sở Quốc, Hoa Quốc, cuối cùng chọn ra người thắng cuộc”.
“Dù sao mỗi nước chỉ có thể cử ra nhiều nhất ba người tham gia vòng chung kết”.
Cố Thanh Hy nghe đến choáng váng.
Nói dài như vậy cũng không nói vào trọng điểm.
“Đấu thắng sẽ được thưởng gì?”, đây mới là điều nàng tò mò.
“Có thể vào được vòng loại cuối, nam có thể được phong làm quan, nữ có thể được ban thưởng số tiền lớn, còn có thể có được danh hiệu tài tử tài nữ”.
Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên: “Ban thưởng số tiền lớn? Được bao nhiêu? Học viện Hoàng gia chúng ta không phải có thể được vào thẳng vòng loại cuối sao? Vậy có phải ta có thể xin ban thưởng rồi không?”
Cái này…
Mọi người không theo kịp suy nghĩ của nàng.
Người có thể vào học viện Hoàng gia, còn quan tâm đến chút phần thưởng đó sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!