Chiếc nhẫn không gian mà Dịch Thần Phi đưa vẫn hơi nhỏ nên nàng đã bỏ đầy đồ rồi, căn bản không thể dung chứa thêm được nữa.
Những thảo dược này đều là cỏ tiên thượng đẳng có tác dụng rất lớn đối với luyện đan, nàng không mang ra ngoài liền cảm thấy bứt rứt nên chỉ có thể để những con Xích Viêm Sư này giúp nàng thu hái và mang vác.
Nhớ đến cảnh tượng Xích Viêm Sư run cầm cập khi nhìn thấy Tiểu Cửu Nhi, Cố Thanh Hy liền bật cười.
Nàng trêu ghẹo Tiểu Cửu Nhi đang say ngủ, nếu như không có nó sợ rằng nàng sẽ không dễ dàng thu thập được nhiều dược liệu như vậy.
Mọi người đều nhộn nhịp rục rịch trong lòng: “Vậy mà là cỏ Hổ Phách, trời ạ, ngươi tìm ở đâu được nhiều cỏ Hổ Phách như vậy? Đây thế nhưng là cỏ Hổ Phách đó?”
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Chỉ vài gốc cỏ Hổ Phách cỏn con đã khiến họ kích động như vậy, bên trong mọc đầy khắp nơi, nàng còn lười phải hái chúng.
Cố Sơ Vân nháy mắt ra hiệu cho Trương Siêu.
Trương Siêu lập tức hiểu ý, hắn ta bỗng nhiên sẵng giọng nói: “Trên người Cố Thanh Hy chắc chắn còn rất nhìn bảo vật, thay vì chờ đợi nàng ta bố thí, ngược lại còn không bằng chúng ta hợp lực giết chết nàng ta”.
Có người động lòng, có kẻ kinh ngạc, cũng có người sợ hãi.
“Trương Siêu, ngươi điên rồi phải không, nàng ấy thế nhưng là Dạ vương phi, nếu nàng ấy xảy ra bất trắc ở nơi này, chiến thần sao có thể buông tha cho chúng ta?”
“Chiến thần cưới nàng ta cũng là do ép buộc, e rằng chiến thần còn muốn diệt trừ nàng ta hơn cả chúng ta, hắn làm sao có thể đến gây rắc rối cho chúng ta cơ chứ, hơn nữa nơi đây ma thú sinh sôi thành đàn, cho dù chúng ta giết chết nàng ta cũng có thể vu oan giá họa cho chúng”.
Tuy nói vậy nhưng hình ảnh chiến thần bảo vệ Cố Thanh Hy lại đã in sâu vào tâm trí họ, họ đánh cược không nổi, cũng không muốn liều lĩnh.
Liễu Nguyệt và Vu Huy phẫn nộ hét lên: “Ai dám động tới lão đại thì phải bước qua cửa của chúng ta trước”.
Tiêu Vũ Hiên lắc đầu.
Mấy tên ngu xuẩn này.
Cho dù không táng thân tại đây thì khi ra ngoài cũng sẽ bị chiến thần thẳng tay tiêu diệt.
Cố Thanh Hy cười một tiếng giễu cợt: “Giết ta đi, Xích Viêm Sư ra đây”.
Lời này của nàng vừa vang lên, cách đó không xa liền truyền tới từng trận ầm ầm cực lớn, ngay cả mặt đất cũng đang không ngừng rung chuyển.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy toàn bộ đoàn đông nghìn nghịt kia đều là Xích Viêm Sư đang lao tới.
Những ma thú này vừa xuất hiện liền bao vây họ chặt chẽ ở giữa, chúng im lặng chờ đợi mệnh lệnh của Cố Thanh Hy, trực tiếp tôn thờ nàng làm chủ nhân, chờ sự điều khiển của nàng bất cứ lúc nào.
Sắc mặt họ thoắt cái thay đổi mà dồn dập lùi bước, kinh hoàng nhìn một màn trước mắt này.
Cố Thanh Hy sờ lên đầu của một con Xích Viêm Sư đứng cách nàng không xa, nhìn Trương Siêu nở nụ cười như không cười: “Muốn giết ta phải không? Ngươi nói thử xem, ngươi chỉ có một mình, mà ta lại có nhiều tiểu đệ tiểu muội như vậy thì nên tặng ngươi cho đứa nào đây?”
Trương Siêu nuốt nước miếng, làm thế nào cũng không ngờ tới sự việc sẽ chuyển biến lớn như trời với đất như vậy.
Hắn chỉ muốn chiếm được trái tim của mỹ nhân mà thôi.
Chỉ là muốn đoạt được bảo vật từ trên người Cố Thanh Hy mà thôi.
Trước mặt đông đảo học sinh, hắn không muốn mất mặt, càng không muốn mất mạng, chỉ có thể cứng miệng đáp: “Cố Thanh Hy, ngươi đừng ỷ thú ức hiếp người”.
“Ta cứ dựa vào ma thú để bắt nạt ngươi đó, thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi cũng kéo ra một đám vật cưng đi?”
“Ngươi…”, Trương Siêu nghẹn họng.
Giọng nói Cố Thanh Hy ngọt ngào, trong trẻo dễ nghe, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khiến người ta phải sởn tóc gáy: “Ta cho ngươi ba lựa chọn, thứ nhất tự cắt đứt một cánh tay, thứ hai, chặt hai cánh tay của kẻ đã xui khiến ngươi, thứ ba, trở thành thức ăn cho Xích Viêm Sư, đám Xích Viêm Sư của ta đã rất lâu không ăn thịt người rồi, chúng rất nhớ nhung mùi vị đó đó”.
Gương mặt Trương Siêu co rút khó coi.
Bất luật là lựa chọn nào hắn cũng đều không muốn.
Nhìn tới ánh mắt thèm khát chòng chọc của Xích Viêm Sư, dường như chỉ cần Cố Thanh Hy hô lên một tiếng sẽ trực tiếp nuốt chửng hắn, hắn không khỏi khiếp đảm.
Cố Sơ Vân õng ẹo khuyên nhủ: “Tam muội muội, mọi người đều là bạn học, hà tất phải đẩy mọi chuyện đến đường cùng như vậy”.
“Hay là ngươi thay hắn chặt đứt một cánh tay cũng được”.
“Tam muội muội, muội…. muội đang oán trách ta sao?”
“Thu lại những giọt nước không đáng một xu đó của ngươi lại đi, cẩn thận tâm trạng ta không tốt, Xích Viêm Sư lại nóng lòng muốn bảo vệ chủ nhân lại một ngụm nuốt trọn ngươi đó”.
Những giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài trên má mà Cố Sơ Vân vốn tưởng rằng vô cùng uất ức, tủi thân tới mức đau khổ cũng không nói nên lời.
Mọi người không khỏi xót xa cho nàng ta.
Có một người muội muội như vậy cũng thật là xui xẻo.
Cố Thanh Hy lạnh lùng nói tiếp: “Ta đếm tới ba, nếu ngươi không đưa ra được lựa chọn, vậy ta sẽ mặc định là ngươi lựa chọn điều thứ ba đó, một…”
“Ngươi bức bách ta như vậy không sợ nếu lan truyền ra ngoài sẽ bị buộc tội ép chết bạn học sao?”
“Ngươi vừa rồi không phải còn xúi giục mọi người hợp sức giết ta sao? Ta chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, ngươi còn không sợ thì sao ta phải sợ đây? Hai… ngươi chỉ còn một cơ hội cuối cùng nữa thôi đó”.
Trương Siêu thực sự rơi vào hoảng loạn rồi, đúng lúc hắn đang muốn khai ra Cố Sơ Vân thì Trần Chấn bên cạnh bất ngờ rút kiếm, nhanh gọn chặt đứt một cánh tay của hắn ta.
Máu tươi bắn tung tóe, tiếng la thất thanh cũng theo đó réo lên khiến ai nấy đều giật nảy mình.
Trần Chấn vậy mà cắt bỏ cánh tay của hắn ta!
Nhưng chỉ nghe thấy Trần Chấn lẽ thẳng khí hùng nói: “Nam tử hán đại trượng phu, chẳng qua chỉ là chặt đứt một cánh tay có gì đáng sợ? Lần này dạy ngươi một bài học nhớ đời, lần sau đừng nảy sinh ý nghĩ muốn hãm hại người khác nữa”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!