“Hay là, chúng ta bàn điều kiện đi”.
“Ha… Với cô á?”, Dạ Mặc Uyên từ trên cao nhìn xuống nàng, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ xíu.
“Đúng, với ta, ta…”
“Rầm…”
Xe ngựa đột nhiên phanh gấp, Cố Thanh Hy đứng không vững, ngã nhào xuống.
Nhìn lại trước mặt nàng, đó chính là Dạ Mặc Uyên, nếu nàng lại ngã xuống thì đè hắn là điều khó tránh khỏi.
Hai lần trước vết thương độc của hắn phát tác, cả người không thể nhúc nhích, còn lần này…
Cố Thanh Hy không hề nghi ngờ, nếu nàng lại nhào vào người hắn, Dạ Mặc Uyên sẽ giết nàng không hề do dự.
“Soạt soạt soạt…”
Mấy trăm mũi tên nhanh như tia chớp xé toạc không gian bay đến, bắn thẳng vào Dạ Mặc Uyên đang ngồi trong xe ngựa.
Ánh mắt Cố Thanh Hy chợt lóe lên, tay phải chống bàn, nhanh chóng xoay người trên không, chộp lấy mấy mũi tên trước mặt Dạ Mặc Uyên.
Cùng lúc đó, nàng nâng mũi chân lên, bảo vệ Dạ Mặc Uyên khỏi vô số mưa tên rậm rạp, đối mặt với sống chết, nàng không hề nhân nhượng một bước.
Động tác của nàng hoàn toàn là bản năng, đôi mắt tối đen của Dạ Mặc Uyên chợt xuất hiện thứ ánh sáng khác thường, nhìn Cố Thanh Hy với vẻ phức tạp.
“Có thích khách, bảo vệ Vương gia”.
Bên ngoài xe ngựa, tiếng chém giết liên tục vang lên.
Trong xe ngựa, Cố Thanh Hy liều mạng bảo vệ, tìm lại đường sống trong cõi chết.
Nhưng…
Đối tượng bị ám sát là Dạ Mặc Uyên lại hết sức nhàn nhã, dương dương tự đắc pha trà và nhấm nháp nó, dường như vụ ám sát này không hề liên quan gì đến hắn.
Khiến Cố Thanh Hy nghẹn cơn tức trong bụng.
Nàng biến thành hộ vệ của hắn từ khi nào thế.
“Phập…”
Sau khi đá văng mấy mũi tên cuối cùng, Cố Thanh Hy dứt khoát lười biếng ngồi trước mặt hắn, giành lấy chén trà trong tay hắn, uống ừng ực, hồn nhiên không sợ khí lạnh từ người hắn.
“Trà không tệ, còn không, cho ta mấy cân”.
“…”
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng, vén mành che nhìn ra ngoài, đồng tử đen bóng khẽ co rụt lại.
Đó là cảnh tượng giết chóc, một nửa thủ hạ của Dạ Mặc Uyên che chắn cho xe ngựa, nửa kia tách ra tiêu diệt sát thủ hắc y, ra tay không hề lưu tình.
Tuy trông bọn họ đánh nhau rất hỗn loạn, nhưng tiến và lùi đều được cân nhắc cẩn thận, bước chân rất đều, có thể thấy đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Tuy sát thủ hắc y có võ công cao đường nhưng cũng không thể đánh lại bọn họ, từng bước tiêu diệt.
Lại nhìn hai cao thủ bên cạnh Dạ Mặc Uyên là Thanh Phong và Hàng Tuyết, hai người chỉ cưỡi ngựa đứng bảo vệ xe ngựa, ánh mắt lạnh thấu xương quan sát chiến trường.
Cố Thanh Hy đã hiểu ra rồi.
Mưa tên bắn vào xe ngựa mà nàng liều mạng ngăn cản đó chỉ xuất phát từ suy nghĩ của bản thân nàng mà thôi, với từng đó sát thủ, làm sao có thể động tới Dạ Mặc Uyên được.
Tên đó, cố tình xem nàng làm trò hề mà.
Sát thủ đều bị giải quyết, tốc độ xe ngựa vẫn không thay đổi, tiếp tục đi về phía trước, như thể tất cả chưa từng xảy ra, hoặc là, bọn họ đã quá quen rồi.
Trong Dạ Vương phủ.
Dạ Mặc Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ vị, tao nhã phẩm trà, quanh thân là khí lạnh không thể phớt lờ.
Cố Thanh Hy như một phạm nhân chờ thẩm vấn đứng bên dưới, chờ hắn hỏi tội.
Nàng bĩu môi, nếu không phải do nàng đuối lý, làm sao lại để hắn khinh bỉ mình thế này được.
Nàng bèn kéo ghế lại, bắt chéo chân ngồi xuống, giương giọng nói: “Thu Nhi, đi pha chén trà cho bổn tiểu thư”.
Thu Nhi lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.
Đây chính là Dạ Vương phủ, nàng ta nào dám tùy tiện đi bưng trà, hơn nữa, Dạ Vương gia còn chưa lên tiếng mà.
Thanh Phong, Hàng Tuyết lại không dám tin nhìn nữ nhân trước mắt.
Chẳng lẽ đây chính nữ nhân đã nhúng chàm Vương gia nhà họ hôm đó?
Ngoài nàng ra, bọn họ không thể tưởng tượng nổi còn người nào dám kiêu ngạo trước mặt Vương gia như thế.
“Nghệt mặt ra đó làm gì, đi đi”.
Thu Nhi chớp chớp mắt, hai tay cố gắng lắc lắc, đôi chân cứ run lên, như thể sẽ ngã quỵ bất kỳ lúc nào.
Cố Thanh Hy không nói gì, chiến thần có đáng sợ đến thế ư?
“Vương gia làm người hiền lành, lại dịu dàng rộng lượng, dù chúng ta đắc tội hắn thì chắc cũng sẽ không so đo với chúng ta đâu, người sợ cái quái gì”.
Mọi người ở đó suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.
Vương gia hiền lành, lại dịu dàng rộng lượng?
Nàng có chắc mình không nói ra những lời trái với lương tâm của bản thân không?
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt ngây ngô thánh thiện, trực tiếp đi tới trước bàn Dạ Mặc Uyên, nịnh hót cười nói: “Vương gia, hay là chúng ta bàn về điều kiện đi”.
Tim Thanh Phong, Hàng Tuyết chợt hẫng đi vài nhịp, đổ mồ hôi thay nữ nhân này.
Tất cả những người chủ động đến gần Vương gia đều bị ngũ mã phanh thây, nàng không muốn sống nữa rồi hả?
Điều khiến bọn kinh ngạc là, chủ tử nhà họ lại không hề động sát khí.
“Cô có biết kết cục của những kẻ dám bàn điều kiện với bổn vương không?”
“Biết, chết hết chứ gì”.
“À, thì ra cô cũng biết người biết ta đấy nhỉ”.
“Bọn họ là bọn họ, còn ta là ta, hơn nữa lòng kính ngưỡng của ta dành cho Vương gia như nước sông mãi không cạn, như Hoàng Hà tràn bờ, chẳng bao giờ chảy ngược”.
Dù là kẻ lạnh lùng như Dạ Mặc Uyên cũng không nhịn được nhếch môi.
Nữ nhân này, nói bậy mà cũng rõ ràng rành mạch như thế, nàng không sợ cắn trúng lưỡi hay gì.
“Bổn vương cho cô một cơ hội để thuyết phục bổn vương không giết cô”.
“Ngươi thả ta ra, ta chữa khỏi độc của ngươi, chữa cả hai chân ngươi. Về phần hôn sự, chúng ta xem như phu thê hữu danh vô thực, không can thiệp vào chuyện của nhau, thế nào?”
Hai mắt Thanh Phong, Hàng Tuyết sáng lên: “Cô có thể giải được độc của chủ tử ư?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!