Cố Thanh Hy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Theo lời Dạ Mặc Uyên nói thì chuyện này vẫn còn đường thương lượng.
“Thời hạn thế nào”.
“Ta phải khám xem tình hình cụ thể thế nào, bây giờ vẫn chưa thể xác định thời gian”.
“Một năm, nhiều nhất là một năm, nếu trong một năm cô không thể trị hết bệnh thì bổn vương tin chắc, chết sẽ là một thứ gì đó rất xa xỉ với cô”.
Cố Thanh Hy nghiến răng nghiến lợi: “Được, một năm thì một năm, nhưng trời sắp sáng đến nơi rồi, ta còn phải đến học viện học, tối về chẩn bệnh được không?”
Dạ Mặc Uyên còn chưa đáp lời, Cố Thanh Hy đã lôi Thu Nhi vẫn còn sững sờ tại chỗ đi: “Nghệt mặt ra đó làm gì thế, đi học thôi”.
“Tiểu thư, Vương gia vẫn chưa cho chúng ta đi mà”.
“Vương gia bận rộn chính vụ, chuyện nhỏ thế này còn phiền tới hắn làm gì”.
“Nhưng mà… Trời vẫn còn chưa sáng đâu…”
“Ngươi biết cái gì, hôm nay là trận quyết đấu của đại hội đấu văn, chúng ta phải chuẩn bị trước”.
Thu Nhi còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị lôi đi.
Thanh Phong, Hàng Tuyết trợn trừng hai mắt.
Nữ nhân này thật to gan, lại dám ngó lơ cả Vương gia.
Thanh Phong bẩm báo: “Chủ tử, thuộc hạ đi giữ bọn họ lại”.
Hàng Tuyết kéo hắn ta lại, trợn trắng mắt liếc hắn ta như nhìn kẻ ngu ngốc.
Nếu chủ tử muốn nàng chết, nàng có thể ra khỏi cánh cửa đó chắc.
Thanh Phong đầy khó hiểu.
Nữ tử này kiêu ngạo như vậy, chủ tử lại còn mặc cho nàng dính vào, thế không giống tính chủ tử lắm.
Dạ Mặc Uyên thưởng thức chén trà bạch ngọc trong tay.
Nhìn theo hướng Cố Thanh Hy rời đi, đôi mắt phượng híp lại, không ai nhận ra hắn đang nghĩ gì.
Trước cửa học viện Hoàng Gia.
Cố Thanh Hy ngáp một cái.
Lại là một đêm không ngủ.
Nàng đã sắp biến thành con cú vọ mất rồi.
“Tiểu thư, sao người lại dám vô lý với Vương gia như thế, nếu Vương gia nổi giận thì phải làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, hắn sẽ không giết ta, ít nhất là bây giờ sẽ không giết ta”.
Nam nhân kia có khát vọng sống rất lớn, trải qua hai lần cứu chữa, có lẽ Dạ Mặc Uyên cũng biết nàng đủ sức chữa khỏi bệnh của hắn, sao có thể giết nàng dễ dàng thế được.
“Tiểu thư, trước kia người từng quen Vương gia ư? Vì sao nô tỳ lại có cảm giác hai người từng quen biết nhau vậy”.
Hơn nữa… Nàng ta còn cảm thấy hình như tiểu thư với Vương gia có thù.
“Ta đi học, ngươi tự tìm một chỗ nào đó ngủ một giấc đi”.
Cố Thanh Hy tưởng nàng đã đến sớm lắm rồi, không ngờ học viện đã đầy ắp người, cả Liễu Nguyệt và Vu Huy cũng đã đến.
Một đường đi tới, người trong học viện đều tụm năm tụm ba bàn tán.
“Các ngươi có nghe tin gì chưa, ngũ tiểu thư Cố Sơ Lan của phủ Thừa Tướng lại có quan hệ mập mờ với hạ nhân, hơn nữa còn làm chuyện đó cùng năm sáu nam nhân một lần”.
“Ta cũng có nghe nói, chậc chậc chậc, trông vẻ ngoài của nàng ta băng thanh ngọc khiết, không ngờ lại ti tiện như vậy, nếu không phải có cả nhân chứng vật chứng, nói thế nào ta cũng không tin”.
“Nhân chứng vật chứng gì? Cố ngũ tiểu thư làm sao?”
“A… Ngươi vẫn chưa biết, Cố ngũ tiểu thư lang chạ lăng loàn không sao tả nổi, già trẻ gì cũng không từ chối, nghe nói mấy ngày trước còn lén làm với bọn thổ phỉ trên môi miếu rách kia, bị Cố Thừa Tướng và nhóm di nương bắt tận tay day tận mặt”.
“Đáng sợ nhất là, Cố ngũ tiểu thư vẫn không hài lòng, còn bỏ một số tiền lớn ra mua thiên nhật túy, để gia tăng tình thú”.
“Không phải chứ, thổ phỉ du côn mà nàng cũng không tha?”
“Lại chả thế”.
“Cố Sơ Lan cũng mặt dày quá chứ, thế sau khi Cố Thừa Tướng biết, ông ta có tức chết không?”
“Tức chứ, không tức làm sao được, nhưng mà nghe nói Cố Thừa Tướng hiểu rất rõ Cố Sơ Lan, chỉ thuận miệng mắng vài câu rồi cũng không chỉ trích gì quá nhiều. Nhưng Cố Thừa Tướng nghiêm lệnh cho mọi người giữ bí mật, còn… Âm thầm giết chết đám thổ phỉ du côn kia”.
“Mọi người bị giết rồi, làm sao ngươi biết?”
“Khi đó không chỉ là năm sáu tên côn đồ, còn một kẻ nữa thong thả đến trễ, đúng lúc trông thấy cảnh tượng đó, còn có hạ nhân phủ Thừa Tướng lén tiết lộ, nói trong phòng Cố ngũ tiểu thư thường phát ra tiếng nam nữ mờ ám”.
“Cũng mặt dày mày dạn quá nhỉ, sao người như thế lại có thể đến học viện Hoàng Gia chúng ta đọc sách được vậy, ta với nàng học cùng nhau thôi cũng đã ngại bẩn rồi”.
“Ta cũng ngại bẩn”.
Cố Thanh Hy cho Liễu Nguyệt một ngón tay cái.
“Hai người cũng độc ác quá chứ nhỉ, người ta dù sao cũng là nữ hài tử, tổn hại thanh danh của nàng như thế, bảo nàng ta phải sống tiếp nửa đời sau thế nào đây”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy suýt chút nữa ngã quỵ.
“Lão đại, không phải ngươi bảo bọn ta tung tin ư”.
“Bộp…”
Cố Thanh Hy thưởng cho bọn họ một cái bộp đầu.
“Ta thuần khiết thánh thiện như thế, sao có thể bảo các ngươi làm mấy chuyện độc ác đó được?”
Thuần khiết thánh thiện?
Lương tâm của nàng có đau không?
Liễu Nguyệt dở khóc dở cười: “Rồi rồi rồi, lão đại lương thiện nhất, mấy chuyện độc ác đó đều không phải do lão đại làm, rõ ràng là Cố Sơ Lan tự làm tự chịu, lãnh báo ứng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!