Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thanh Hy vẫn không yên tâm, bèn gọi thị nữ tới, đánh ngất nàng ta rồi đổi y phục, đeo thêm mạng che mặt, rời khỏi căn phòng.
Đan Hồi cốc rất lớn, nàng tìm kiếm tất cả ngóc ngách của phòng bếp cũng không tìm thấy tung tích Tiểu Cửu Nhi.
Nàng chỉ có thể tiếp tục tìm từng phòng, lưu tâm tới những nơi bị khuất.
“Xì xì xì…”
Cố Thanh Hy loáng thoáng nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Cửu Nhi, nàng bèn men theo hướng phát ra âm thanh để tìm kiếm.
Âm thanh này truyền ra từ bên trong một căn phòng.
Cố Thanh Hy xác định trong phòng này không có người rồi nhanh chóng lách mình tiến vào.
Vừa bước vào, Cố Thanh Hy đã trông thấy Tiểu Cửu Nhi vô lực nằm bẹp trên nền đất, ủ rũ không có tinh thần.
Cố Thanh Hy giật mình, búng búng vào người nó: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi sao thế?”
“Con rắn thối tha kia là của ngươi?”
Đột nhiên, một giọng nói trong veo nhưng lạ hoắc vang lên.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn sang.
Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặt nhỏ, mày liễu, làn da trắng muốt, đôi mắt to đen láy chớp chớp.
Y phục của nàng ta giống hệt như y phục của người dân tộc thiểu số, thắt hai bím tóc, trông rất trẻ trung và phóng khoáng, vô cùng ưa nhìn.
“Ngươi là ai?”
Cố Thanh Hy không khỏi tỏ ra cảnh giác.
Cô gái này im lặng xuất hiện, thế mà nàng hoàn toàn không phát hiện ra.
Nếu không phải vì võ công của nàng ta quá cao thì chắc hẳn nàng ta có điểm gì đó hơn người.
Mà nàng ta trông qua cũng chỉ tầm hai mươi mấy, cho dù võ công cao đến mấy, cũng không cao đến mức nào được.
“Ta là Khởi La, ngươi là chủ nhân của con rắn thối tha kia à? Nó nhìn trộm ta tắm”.
Khởi La tố cáo như thế, trong lòng chỉ muốn chém nó nát ra.
“Xin lỗi ngươi nhiều ha, ta sẽ đưa con rắn này đi”.
Cố Thanh Hy xách theo Tiểu Cửu Nhi, quay người định rời khỏi căn phòng này, không muốn rước thêm rắc rối gì.
Nhưng Hoa Khởi La ngăn nàng lại: “Nhưng nữ nhân và xà thụ thụ bất thân, nó nhìn ta rồi thì phải làm sao?”
“Thế ngươi muốn làm thế nào? Nhìn lại nó? Hay là gả cho nó?”
Hoa Khởi La nghẹn họng, một con rắn có gì hay mà nhìn, thú cưng của thánh nữ tỷ tỷ đẹp hơn nó nhiều, đã vậy đẳng cấp cũng cao hơn nhiều.
Nàng ta càng không thể gả cho một con rắn được.
Cố Thanh Hy nhéo nhéo gương mặt tròn trịa bụ bẫm của nàng ta, mỉm cười nói: “Cùng lắm đợi khi nào nó tỉnh, ta thay ngươi đánh nó một trận”.
Hoa Khởi La gạt tay nàng ra, hai tay chống hông, tố cáo rằng: “Ta là sứ giả Khởi La – một trong tứ đại thánh sứ của Băng tộc, thánh nữ tỷ tỷ nhéo mặt ta thì thôi, ngươi dựa vào cái gì mà đòi nhéo mặt ta”.
“Bởi vì gương mặt của ngươi vừa mịn màng vừa mềm mại vừa bụ bẫm, ai trông thấy cũng muốn nhéo”.
Câu này được thốt ra khiến Hoa Khởi La sững người.
Câu này… sao nghe quen thế nhỉ?
À phải rồi, hình như thánh nữ tỷ tỷ cũng từng nói câu này.
“Ngươi là ai thế?”
“Hờ, qua bao nhiêu lâu mới biết phải hỏi tên ta à, không cảm thấy muộn quá rồi sao?”
Cố Thanh Hy lắc đầu mỉm cười, cảm thấy đau buồn thay cho trí thông minh cho nàng ta.
Một trong tứ đại thánh sứ?
Nghe có vẻ như địa vị rất cao.
Chỉ không biết, liệu có phải Băng tộc hết nhân tài rồi hay không mà lại đi chọn một nha đầu mơ mơ màng màng này làm thánh sứ?
Khi Cố Thanh Hy nhấc chân định rời khỏi căn phòng thì đột nhiên bị một ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng bảy màu thu hút.
Ngọn đèn dầu này làm bằng thủy tinh, điêu khắc rất tinh tế và công phu với họa tiết đóa hoa sen.
Thế nhưng ngọn lửa bên trong cây đèn không ngừng biến đổi với bảy màu sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Nàng dám chắc rằng trên cây đèn không có cơ quan gì, cũng không hiểu vì nguyên cớ do đâu mà ngọn lửa lấp loáng bảy màu sáng.
Trông thấy nàng lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, Hoa Khởi La vội vàng nhào tới, chắn trước mặt cây đèn thủy tinh, nghiêm giọng nói: “Chuyện con rắn thối tha nhìn trộm ta khi tắm, ta không so đo với nó nữa, ngươi mau chóng rời khỏi nơi này đi, không được nói với bất kỳ ai là ngươi từng trông thấy ngọn đèn này, càng không được phép nhắm vào nó, nghe thấy chưa hả”.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Một cây đèn thôi mà, cho dù nó lấp lánh bảy sắc cầu vồng đẹp đẽ đến mức nào thì nó cũng chỉ là một cây đèn, nàng ta căng thẳng như vậy làm gì?
Hoa Khởi La giậm giậm chân, cuống đến mức đỏ mặt tía tai: “Trời ơi, ta không nói rõ với ngươi được, tóm lại ngươi mau chóng rời khỏi đây đi, nếu không mau chóng rời đi, lát nữa Hoa Cẩm tỷ tỷ quay lại, tỷ ấy chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Người từng trông thấy ngọn đèn này, không một ai còn sống trên đời nữa”.
“Xì xì xì…”
Không biết Tiểu Cửu Nhi say ngật ngưỡng bỗng dưng nổi khùng nổi điên cái gì, nó đột nhiên lao vọt ra, một cái đầu biến thành ba cái đầu rồi thành sáu cái đầu, sau cùng là chín cái đầu, cái đầu to lớn mơ màng hất mạnh một cái khiến cây đèn thủy tinh vỡ tan.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!